Cửu Thiên Liên Sinh
Chương 273 : Nước sữa hoà nhau
Ngày đăng: 07:33 19/04/20
Nghe tiếng nỉ non của nam nhân khẽ thầm thì bên vai, khoé miệng Diệt Thiên cong lên hiện ra ý cười ôn nhu nhàn nhạt, vươn tay ôm lấy Lâm Cửu.
Ánh hoàng hôn xuyên qua khe cửa hắt vào, từng tia nắng như rơi vãi trên hai người nam nhân đang ôm chặt lấy nhau, thậm chí đến gương mặt trắng bợt của Diệt Thiên cũng trở nên nhu hoà ấm áp hơn rất nhiều.
“Sẽ không xa nhau nữa.” Diệt Thiên dịu dàng ôm nam nhân trước mặt, hắn và Lâm Cửu sẽ không bao giờ chia ly nữa, mọi trắc trở và khó khăn từng trải qua đều đã đi xa, vĩnh viễn sẽ không trở lại.
Diệt Thiên bây giờ, đã hoàn toàn thoát khỏi ân oán và ràng buộc trên Xích Thổ Đại Địa, khi hắn tỉnh lại ở thế giới này thì cũng phát hiện mình đã hoàn toàn thoát khỏi vây khốn của ma trận.
Lâm Cửu bây giờ, cũng không còn là con dân của Hoàng Phủ Đế Quốc, không còn là chưởng môn của Hiền Môn, cô độc một mình, đã không còn bất kì thứ gì bên ngoài ràng buộc và vây khốn nữa…
Hắn và y, giờ đây sớm đã trở thành một mình thoải mái, ở trên một thế giới mới ngăn cách với Xích Thổ Đại Địa, hắn và y, sớm đã có thể làm bất cứ việc gì họ muốn mà không cần lo lắng đến chuyện khác.
Đối với điểm này, mặc dù rời khỏi Xích Thổ Đại Địa mình quen thuộc, Diệt Thiên vẫn cảm thấy vô cùng thoả mãn, không ai có thể ngăn cản được hắn và Lâm Cửu bên nhau nữa.
Lại một lần được ôm nam nhân trước mắt vào ngực, xuyên thấu qua y phục đơn bạc truyền đến hơi thở và độ ấm trên làn da, chân thực đến mức khiến người ta muốn sa vào, hạnh phúc như một dòng suối hiền hoà, quấn quanh thân hắn và y, chân thực như vậy, mà lại khiến người ta thoả mãn.
Thực sự không còn chuyện gì, hay người nào làm cho Diệt Thiên cảm thấy quan trọng hơn Lâm Cửu nữa.
Nếu như là người cần quý trọng, thì phải hảo hảo mà quý trọng.
Nếu như là người cần phải bảo vệ, thì phải hảo hảo mà bảo vệ.
Những thứ khác, thực sự không còn gì để nhắc đến.
Với Lâm Cửu mà nói, sao lại không phải cũng như vậy chứ?
Được gặp lại sau sau khi sinh li tử biệt, giữa tình cảm ấm áp mà lại tràn ngập ngọt ngào, Lâm Cửu đã đắm chìm trong niềm hạnh phúc gặp lại Diệt Thiên mà hoàn toàn ném hết mọi ưu phiền dư thừa trước đó ra sau đầu.
Diệt Thiên yêu mến, chính là nam nhân trước mặt này, mặc kệ y tên là Lâm Cửu, là Chí Thiện hay Vạn Toàn, cũng mặc kệ diện mạo của y ra sao.
Sau cái ôm lâu dài mà tràn ngập vui sướng, Diệt Thiên ôn nhu kéo dãn khoảng cách giữa hắn và Lâm Cửu, để hắn có thể nhìn kĩ diện mạo lúc này của nam nhân, Diệt Thiên đưa tay vuốt lên vầng trán còn lấm tấm giọt nước của Lâm Cửu.
Lâm Cửu lúc này ngoại trừ thay đổi diện mạo ra, đến cả mái tóc đen mượt dài óng ả mà Diệt Thiên quen thuộc cũng biến thành ngắn ngủn, mái tóc ngắn ngủn sạch sẽ mà chỉnh tề thoang thoảng mùi hương thơm ngát.
Được mái tóc tôn lên, diện mạo của Lâm Cửu cũng có vẻ nhẹ nhàng khoan khoái mà sạch sẽ khác thường, nếu muốn để Diệt Thiên hình dung, thì nó giống như một khối ngọc vừa lấy ra từ băng vỡ, sạch sẽ đến… làm cho người ta muốn giữ chặt trong lòng bàn tay, phóng mị hoặc ra ngoài.
Bị Diệt Thiên nhìn chăm chú hồi lâu, Lâm Cửu có chút nhịn không được mà cảm thấy mặt nóng bừng lên, nếu muốn nói cái gì khiến Lâm Cửu cảm thấy hài lòng, thì đó chính là y không chỉ không nhìn thấy thất vọng và kinh ngạc từ trong mắt Diệt Thiên, mà trái lại từ trong đôi mắt trước giờ vẫn lạnh lùng đó thấy rõ ngọn lửa nóng thân thiết đang được dấy lên.
Ở chung lâu như vậy, ánh lửa trong mắt Diệt Thiên đại biểu cho điều gì lẽ nào Lâm Cửu còn không hiểu sao?
Nếu như nói lúc Lâm Cửu ở Xích Thổ Đại Địa đã nhanh chóng thích ứng với hoan ái của Diệt Thiên, thì thân thể hiện tại này chính là một bức thành trì chưa từng bị người chạm qua, chỉ mới bị vài mũi tên nhỏ của Diệt Thiên bắn trúng mà đã sắp mở cổng thành đầu hàng.
Diệt Thiên lập tức cảm giác được giãy dụa, nhẫn nại và mẫn cảm của Lâm Cửu, không khỏi tạm ngừng, mặc dù hai tay ma đầu này đã sớm trượt xuống bờ trong – chiếc – đùi của Lâm Cửu, cứng rắn giật ra thủ hộ Lâm Cửu đặt tại cổng thành, Lâm Cửu xấu hổ không thôi, đại ma đầu chết tiệt này làm ra chuyện như vậy mà sao cứ trưng cái bộ dáng đạm nhiên như thế.
“Lần đầu tiên?” Diệt Thiên hỏi ra một vấn đề khiến Lâm Cửu thiếu chút nữa té xỉu.
Lần đầu tiên? Ở đâu còn lần đầu tiên, trước đây không phải đã làm biết bao lần với ngươi… tuy rằng, tuy rằng Lâm Cửu biết vấn đề của Diệt Thiên không phải là chuyện này, mà là thân thể có phải lần đầu tiên hay không…
Lâm Cửu cắn răng khẽ gật đầu, nếu nói như vậy, thân thể này bây giờ quả thật đúng là lần đầu tiên, toà thành trì nguyên vẹn chưa từng bị bất cứ một người nào tiến công chiếm lĩnh.
Mặc dù, Lâm Cửu nghĩ thế nào cũng không được tự nhiên.
Diệt Thiên lập tức lộ ra thần sắc quả không sai, thảo nào tự chủ của Lâm Cửu lại kém hơn bình thường nhiều vậy, hoá ra nguyên nhân là thế này.
“Đừng nhìn… đừng nhìn chằm chằm ta nữa! Muốn làm thì làm nhanh lên!” Bị Diệt Thiên nhìn đến khó chịu, Lâm Cửu thẹn quá thành giận nói, chẳng qua thanh âm vào tai người khác thì lại có thêm vài phần ý vị làm nũng.
Diệt Thiên cười cười, cúi đầu nhẹ ấn một nụ hôn lên trán Lâm Cửu, ôn nhu nói: “Nếu là lần đầu tiên, ta sẽ ôn nhu một chút.”
Mặt Lâm Cửu đỏ như quả táo, đỏ thắm ướt át, không phải là muốn chờ người ta hái sao?
“Tiểu Cửu.” Ma đầu thì thầm gọi tên nam nhân, cứ như được pha trộn với ái muội và độc dược khiến người ta say mê.
Nếu cứ lần lại một lần gọi tên một người nào đó như vậy, chỉ sợ người đó sẽ không thể chống đỡ nổi dụ – hoặc của ma đầu.
“Ân…” Khẽ khàng lên tiếng, dưới thanh âm dẫn dắt của ma đầu, Lâm Cửu dường như sắp sửa bị hoà tan, cảm giác được một cái ma sát với chỗ cứng rắn nào đó của y, mặc dù cách một lớp vải, nhưng cũng đủ khiến Lâm Cửu tan chảy…
Mặc kệ có phải lần đầu tiên hay không, lúc này, hắn chỉ muốn y.
“Yêu ta không?” Vẫn đang tiến hành tiền hí ôn nhu tỉ mỉ, sau khi Diệt Thiên nỉ non câu đó liền nhẹ nhàng vươn đầu lưỡi liếm liếm ngực Lâm Cửu, xúc cảm quá mức kích thích trực tiếp khiến Lâm Cửu kẹp chặt lấy hai chân, gắt gao ôm chặt lưng Diệt Thiên không buông, ngửa đầu hít một ngụm lãnh khí.
“Yêu… ta yêu ngươi… mau một chút, Diệt Thiên đừng tiếp tục dằn vặt ta nữa, ta muốn ngươi ôm ta… ôm ta…” Lâm Cửu bất chấp cái gì là thể diện, trước sự công thành lược trì của đối phương sớm đã tước vũ khí đầu hàng, đôi mắt ướt át đong đầy tình và dục không thể thừa thụ.
Ma đầu mỉm cười, nhưng lắc đầu, ôn nhu nói khẽ bên tai Lâm Cửu: “Nếu cứ đi vào như thế, ngươi sẽ rất đau đó.”
Không hề ngoài ý muốn, ngay sau đó Lâm Cửu ai oán trừng mắt nhìn Diệt Thiên, mà cùng lúc đó, ngón tay Diệt Thiên đã tiên phong khai thác thành thị, chỉ mới như vậy mà thôi, Lâm Cửu đã lập tức đau đến kêu lên.
“Đau… đau quá…”