Cửu Thiên Liên Sinh

Chương 275 : Kem que và đoàn tử

Ngày đăng: 07:33 19/04/20


Bất kì ai khi bị ánh mắt nóng bỏng của Tiểu Đoàn Tử nhìn chằm chằm như vậy đều có thể dễ dàng cảm nhận được, cậu bé kem que nhanh chóng cảm thấy có chỗ nào đó không thích hợp, từ sau lưng truyền đến từng đợt lạnh run cả người. Mặc dù xung quanh chẳng hề có ai, nhưng cậu vẫn cảm giác mình như một chú gà con đang bị thợ săn theo dõi chỉ chờ bị xâu xé ra thôi vậy.



Cảm giác thật… thật khủng khiếp a!



Cậu bé kem que nhịn không được mà run lên bần bật, cảm giác rất rõ ràng rằng đang có một tầm mắt nóng rực nhìn chằm chằm vào mình không thôi, chẳng lẽ chính là gã xấu xa chuyên lừa gạt mà bà nội vẫn hay nói sao?



Cậu đánh bạo nhìn thử phía trước, không hề thấy gã xấu xa lừa gạt cho cậu ăn kẹo mà chỉ thấy một búp bê đẹp đẽ tròn tròn trắng nõn như gốm đang nhìn mình.



Thật… thật xinh đẹp, thật dễ thương a.



Lớn đến chừng này, mà cậu bé kem que còn chưa nhìn thấy đứa bé nào xinh đẹp như vậy, so với hoa khôi giảng đường cậu từng nhìn thấy trong trường còn đẹp hơn rất nhiều rất nhiều lần.



Tiểu oa nhi một mình đứng ở đây, bên cạnh không có người lớn, lẽ nào là lạc đường sao?



Từ nhỏ đã được dạy phải lấy việc giúp người làm niềm vui, Cậu bé kem que nhanh chóng cầm kem chạy tới bên cạnh Tiểu Đoàn Tử, Tiểu Đoàn Tử nho nhỏ lùn lùn theo cậu bé kem que chạy tới gần mà ngẩng đầu lên, đường nhìn như bị dính vào cái kem cậu bé đang cầm trong tay, kéo thế nào cũng không ra.



Lần đầu thấy một em bé dễ thương như vậy, mặt cậu bé kem que ửng lên, đánh bạo ấp úng nói: “Xin… xin chào, nhóc… nhóc lạc đường à?”



“Đói…” Tiểu Đoàn Tử chảy nước miếng, ngẩng đầu, dùng ngón tay dính đầy nước miếng chỉ về phía cây kem bị cắn hai cái trong tay cậu bé, “Muốn, ta muốn!”



Tiểu Đoàn Tử dùng đôi ba từ ngữ để biểu đạt chuẩn xác mà trực tiếp nhu cầu trong lòng nó.



“Nhóc thích cái này sao?” Cậu bé kem que liếm liếm môi, nhìn cây kem bị mình cắn mắt hai miếng, hoá ra búp bê dễ thương này muốn ăn kem sao?



Tuy rằng cây kem này là do cậu dùng toàn bộ tiền tiêu vặt mấy hôm nay mới mua được, tuy rằng cậu cũng rất rất thích ăn kem, nhưng búp bê dễ thương trước mặt này hình như thực sự rất muốn ăn, cậu không thể ích kỉ như vậy đúng không? Bà nội đã từng nói, phải lấy việc giúp người làm niềm vui, nhiệt tình giúp đỡ mọi người.
“Nhìn bộ quần áo này, thực sự là thối chết đi được, nhất định là do bà nội kia của mày nhặt từ đống rác về cho mày ha, ngô… thối quá! Thối quá!”



Mấy tên côn đồ thay nhau chế nhạo cậu bé, vừa khoa trương bịt mũi mình.



“Di, đưa bé này ở đâu ra? Tao biết rồi, nhất định là tiểu dã loại lừa gạt tiểu hài tử, thật là xấu a, chúng tao đi tố giác với thầy giáo, báo cho cảnh sát, để mai thầy giáo mắng chết mày còn đánh mày, ném luôn cả mày vào ngục giam cùng với ba mày!” Thoáng nhìn qua Tiểu Đoàn Tử bên cạnh cậu bé kem que, tên côn đồ đi đầu lớn tiếng rêu rao.



“Không phải, tao không phải! Bọn mày không được nói lung tung!” Cậu bé kem que khó lòng giãi bày, chỉ có thể vội đến độ mặt một hồi đỏ một hồi trắng.



“Còn nói không phải, cái loại người nghèo kiết xác như ngươi sao có thể quen biết được với thằng nhóc này, mày không thử nhìn xem quần áo trên người nó là loại mà tên nghèo kiết xác như mày có thể mặc được sao?” Mấy tên côn đồ thường ngày hay ỷ vào nhà có tiền chuyên bắt nạt bạn bề trong trường, ít nhiều gì thì cũng biết quần áo nào tốt, quần áo nào đểu.



Quần áo trên người Tiểu Đoàn Tử đã được Diệt Thiên tuyển chọn kĩ càng, dù có là thằng ngốc cũng phải nhìn ra nó không hề rẻ, mặc dù cậu bé kem que ngay từ đầu căn bản là không nhìn ra.



“Tôi… tôi thực sự không phải, cậu bé đi lạc, tôi muốn dẫn cậu bé đến chỗ cảnh sát.” Cậu bé kem que cắn môi, uỷ khuất giải thích với mấy tên côn đồ không biết nói lí.



“Hừ, ai sẽ tin lời mày nói, nếu cảnh sát biết mày là con trai của tội phạm nhất định sẽ nhốt mày lại, nhưng…” Tên đầu lĩnh đi ra phía trước, cười nói với cậu bé kem que, “Chỉ cần mày nghe lời tao, tao sẽ không giao mày cho cảnh sát.”



“Tôi không tin, bà nội nói, cảnh sát sẽ không bắt tôi!” Cậu bé kéo tay Tiểu Đoàn Tử lui một bước về phía sau.



“Hừ! Trương Nhất Bình, tao nói cho mày biết, nếu mày không nghe lời tao, ngày mai tao sẽ nói ba tao rằng mày đánh tao, để hiệu trưởng đuổi học mày, để thằng bố ma quỷ của mày cả đời đều phải sống trong ngục giam!” Tên côn đồ hùng hổ nói, vừa đưa tay ra muốn bắt Trương Nhất Bình.



Trương Nhất Bình vội vã lùi ra sau, chẳng qua phía sau lại đúng ngay bồn hoa, tên côn đồ túm được cổ cáo của Trương Nhất Bình liền kéo người về phía trước, Trương Nhất Bình lập tức té nhào trên mặt đất, cũng liền kéo theo cả Tiểu Đoàn Tử, Tiểu Đoàn Tử nhất thời không đứng vững làm kem rơi xuống đất.



“Ô ô ——” Trề môi ra, Tiểu Đoàn Tử tức giận trừng mắt nhìn về phía mấy tên thủ lĩnh, tên kia đang vui vẻ vươn tay sờ sờ mặt Trương Nhất Bình, không hề biết rằng tai vạ sắp ập xuống.