Cửu Thiên Liên Sinh

Chương 277 : Khế ước suốt đời

Ngày đăng: 07:33 19/04/20


Trương Nhất Bình lại dẫn Tiểu Đoàn Tử trở về bên bồn hoa ngồi xuống, nếu như trong nhà Tiểu Đoàn Tử rất có tiền, nói không chừng người thân của Tiểu Đoàn Tử cũng sẽ nhanh chóng đến được đây tìm hài tử này về ha.



Nếu như đợi đến lúc Tiểu Đoàn Tử ăn kem xong mà vẫn chưa có người đến tìm, Trương Nhất Bình nghĩ đến lúc đó cậu sẽ đưa Tiểu Đoàn Tử đi tìm chú cảnh sát.



Ngẩng đầu nhìn sắc trời, Trương Nhất Bình chỉ hi vọng thời gian chờ đợi không quá lâu, bằng không bà nội sẽ lo lắng, có điều không biết hôm nay bà nội sẽ mang cái gì về nhà ăn đây? Cái bụng của Trương Nhất Bình đã sôi ùng ục rồi.



“Chụt… chụt…” Bên cạnh truyền đến thanh âm Tiểu Đoàn Tử ra sức chiến đấu với cây kem, Trương Nhất Bình nhìn chằm chằm qua, lại càng cảm thấy đói bụng, không tự giác mà nuốt nuốt nước miếng.



Cảm giác được đường nhìn của Trương Nhất Bình, Tiểu Đoàn Tử miệng đầy bọt kem ngẩng đầu liếc nhìn cậu, sau đó liếm kem một cái, cứ như thế vừa liếm kem vừa nhìn Trương Nhất Bình.



Gương mặt Trương Nhất Bình lập tức đỏ ửng lên, tiểu… tiểu bằng hữu này sao cứ nhìn cậu hoài vậy?



“Ăn.” Đột nhiên Tiểu Đoàn Tử đưa kem qua, hướng về phía Trương Nhất Bình.



“Ngạch?” Trương Nhất Bình sửng sốt, thật không ngờ Tiểu Đoàn Tử này cư nhiên lại đưa kem cho cậu, Trương Nhất Bình thụ sủng nhược kinh vội vã xua tay, nói: “Không, anh không đói bụng, anh vừa ăn kem rồi, ha ha, nhóc… nhóc cứ ăn đi.”



“Nga.” Hiếm khi nguyện ý đem thứ của mình phân cho người khác, Tiểu Đoàn Tử vừa nghe thấy đối phương nói không ăn, liền lập tức cúi đầu chiến đấu tiếp, đôi chân nho nhỏ tiếp tục vung vẩy.



Trương Nhất Bình sờ sờ cái mặt hồng hồng nóng nóng của mình, càng xem càng thấy đứa bé này thật xinh đẹp, như một con búp bê… không, không nếu so với đứa bé này thì mấy con búp bê của đám nữ sinh chỉ như trò hề mà thôi.



Tuy rằng có lẽ không có cách nào làm bạn được với vị tiểu bằng hữu dễ thương này, nhưng có được một đoạn kí ức như vậy cũng đã đủ rồi ha, không biết tương lai vị tiểu bằng hữu này lớn lên có còn nhớ rõ cậu nữa hay không.



Mặc dù mẹ mất, ba bởi vì một chuyện mà vào tù, chỉ cùng với bà nội sống nương tựa vào nhau, trong trường học lại luôn bị bắt nạt, nhưng có lẽ trời sinh đã có tâm tính lạc quan, cho nên Trương Nhất Bình từ trước đến giờ sống rất thoải mái, khoẻ mạnh an khang, học tập cũng không tồi.
Mà quan trọng nhất là, Trương Nhất Bình sẽ mua kem cho nó.



“Đứng lại.” Giọng điệu mang theo mệnh lệnh, Diệt Thiên gọi Trương Nhất Bình đã đi xa vài bước dừng lại.



“A, gọi tôi sao?” Trương Nhất Bình xoay người, thấy Diệt Thiên và Tiểu Đoàn Tử đều nhìn cậu, có chút kì quái hỏi.



Diệt Thiên chậm rãi đi tới bên cạnh Trương Nhất Bình, từ trên nhìn quét mắt xuống Trương Nhất Bình, tiểu nam hài này cốt cách bình thường, mang đi luyện công thì có chút hoang phí, nhưng thoạt nhìn có vẻ thành thật, chọn làm thiếp thân hầu hạ Tiểu Đoàn Tử cũng không tồi.



Mặc dù Diệt Thiên mới tới thế này chưa lâu, nhưng với Diệt Thiên mà nói, thế giới nào cũng đều như nhau, có một vài quy luật vĩnh viễn không thay đổi.



Về cách nhìn người, Diệt Thiên chưa từng thất bại.



Quần áo Trương Nhất Bình cũ nát, dáng dấp giản dị, khiến Diệt Thiên nhanh chóng tóm được trọng điểm, tiểu nam hài phàm nhân bình thường này có thể gặp được hắn coi như là vận khí.



“Từ nay về sau, ngươi chính là người của An Chi, nó bảo ngươi làm cái gì, thì ngươi phải làm cái đó, lúc bình thường phải thời thời khắc khắc bồi bên An Chi, hiểu chưa?” Diệt Thiên vô cùng trực tiếp mà nói.



“A? Không, không được, tôi còn phải đi học nữa.” Trương Nhất Bình bị Diệt Thiên doạ.



“Đây là cơ hội duy nhất có thể thay đổi được nhân sinh tầm thường của ngươi.” Diệt Thiên bỏ lại một câu mê hoặc cực lớn: “Mấy đời của ngươi đều không thể thu được tiền tài, không thể chạm đến quyền lực.”



Chẳng qua chỉ trả giá bằng một cái khế ước suốt đời mà thôi, trừ khi có một ngày Lâm An Chi không cần người tên Trương Nhất Bình này, thì khế ước cũng liền chấm dứt.