Cửu Thiên Liên Sinh

Chương 279 : Thiếu gia và nô bộc

Ngày đăng: 07:33 19/04/20


Hôm qua nhận được cuộc điện thoại do Triệu Hâm gọi tới, lại là cuộc họp lớp một năm một lần, tốt nghiệp đại học đã nhiều năm, phần lớn bạn học đều đã lập gia đình.



Rời khỏi cuộc sống đại học suốt ngày cắm mặt vào sách vở bước chân vào đời, khó tránh khỏi sẽ bị xã hội tàn khốc mà chân thực này tiêm nhiễm, có người vẫn duy trì được sự hồn nhiên và lòng kiên trì, mà có một số người thì thay đổi rất nhiều.



Lâm Cửu cũng không thích tham gia họp lớp lắm, đa số thời gian đều cảm thấy khó hoà nhập được vào những câu chuyện của phần lớn người, cô nhi như y phần lớn đều thuộc rìa của xã hội, xã hội hiện thực có đôi khi khiến người ta thấy bơ vơ bất lực.



Xem ra hai ngày nữa đến họp lớp phỏng chừng là cũng chỉ đi chút cho có, ăn tý cơm, hát vài bài, sau đó giữa đường vô thanh vô tức mà rời đi, dù sao cũng chẳng có ai chú ý tới, sẽ không ai chú ý tới người như y.



“Ta đưa ngươi đi.” Cái gương trước mặt, Diệt Thiên đứng phía sau, hai tay vòng qua ôm thắt lưng nam nhân, nhẹ nhàng thổi hơi nóng bên tai Lâm Cửu.



“Không cần.” Mặc vào bộ quần áo giản dị do chính Diệt Thiên chọn lựa cho, Lâm Cửu không khỏi hít sâu một hơi, nhìn qua quả thực có tinh thần hơn trước đây, thảo nào thối ma đầu này lại vứt hết quần áo trước kia của y đi, nhưng hồi đó bộn bề nhiều việc phát triển sự nghiệp y làm gì còn tinh thần mà chọn trang phục chứ.



Lâm Cửu kéo tay Diệt Thiên, trêu đùa: “Nếu như để người khác nhìn thấy ngươi, chỉ sợ mấy cô bạn của ta lại quấn quít lấy ngươi thôi, ta sẽ ghen đó.”



Lâm Cửu cũng không muốn Diệt Thiên đi theo, ngoại hình và khí chất ưu tú quá mức của Diệt Thiên không thể nghi ngờ sẽ làm cho mọi tiêu điểm của buổi họp lớp dán lên người Diệt Thiên, nếu nhìn thấy cô nàng nào cố ý thân cận Diệt Thiên, Lâm Cửu cũng chẳng có cách nào xông lên phía trước rồi hô to – nam nhân này là của ta!



Nhưng Diệt Thiên lại không cho lời Lâm Cửu nói vừa rồi là đúng, hắn tuyệt đối có cách khiến những nam nhân nữ nhân muốn thân cận hắn phải cách xa hắn mười thước, hắn chỉ lo lắng cho Lâm Cửu.



Mặc dù con người ở thế giới này đều rất yếu đuối, cũng sẽ không nhảy ra một tên đặc biệt lợi hại nào muốn mưu hại Lâm Cửu, nhưng điều Diệt Thiên lo lắng không chỉ có cái này.



“Ta lo… có người sẽ nhằm nơi ta không nhìn thấy mà hòng muốn đạt được ngươi.” Lời nói vĩnh viễn luôn trực tiếp như vậy, Diệt Thiên không hề che giấu mà biểu đạt thẳng thừng nỗi lo trong lòng.




Lâm Cửu cười khổ lắc đầu, vươn tay nhẹ nhàng xoa xoa đầu Trương Nhất Bình, nói: “Nó không phải thiếu gia của cháu, cứ trực tiếp gọi nó là An Chi là được rồi.”



“Ân, đã biết, chú Lâm.” Trương Nhất Bình gật đầu nói.



“Cha, tạm biệt, con sẽ chơi vui vẻ với Trương Nhất Bình.” Vẫy vẫy bàn tay nhỏ bé, Tiểu Đoàn Tử đứng bên cạnh Trương Nhất Bình nhu thuận nhìn cha rời đi, cho đến khi bóng lưng biến mất không nhìn thấy nữa.



Nhu thuận… chẳng qua chỉ là đóng kịch.



Lâm Cửu vừa rời đi, Lâm An Chi lập tức khôi phục lại bản tính ác ma hung ác trong bản chất của mình, quay đầu lại kéo tay Trương Nhất Bình hưng phấn nói: “Nhất Bình, ta muốn chơi kị mã! Không được nói cha ta biết, không ta sẽ không cần ngươi nữa!” Tiểu Đoàn Tử đang học nói ngữ khí đột nhiên tăng mạnh.



“Ân, đã biết, An Chi, anh sẽ không nói cho chú Lâm.” Trương Nhất Bình gật mạnh đầu, cậu rất cám ơn Diệt Thiên và Lâm Cửu đã tiếp nhận một nhà bọn họ, mỗi ngày nhìn thấy bà nội không cần phải bôn ba bên ngoài nhặt ve chai, có thể ở nhà hưởng phúc, ba cũng được ra khỏi ngục, Trương Nhất Bình thật tình cảm tạ Lâm gia, trong tâm tưởng nhỏ bé đã nhận định, cả đời cậu đều là người của Lâm gia, là người của An Chi.



“Phải gọi thiếu gia!” Nhíu nhíu mày, Tiểu Đoàn Tử có chút không vui nói, nó không thích ai ngoài Lâm Cửu và Diệt Thiên trực tiếp gọi thẳng tên họ của nó.



“Vâng, thiếu gia.” Trương Nhất Bình lộ ra nụ cười ngọt ngào, tuyệt không cảm thấy có cái gì.



Tiểu Đoàn Tử thoả mãn cười, thấy Trương Nhất Bình ghé vào mặt đất liền cao hứng bừng bừng cưỡi lên, học dáng dấp người ta cưỡi ngựa mà hô lên, “Giá! Giá!”



Một màn thiếu gia và nô bộc này, Lâm Cửu không nhìn thấy, Diệt Thiên thì dù có thấy cũng không nhìn.