Cửu Thiên Liên Sinh
Chương 289 : Ngã xuống
Ngày đăng: 07:34 19/04/20
Cái gọi là ngoài ý muốn, chẳng qua chỉ là một cái lọ nhỏ trống trơn, dốc ngược cả lọ cũng không ra được viên thuốc nào.
Ngồi bên giường nhìn lọ thuốc trống rỗng trong tay, sau một hồi đờ ra Trương Nhất Bình nhanh chóng cẩn cẩn dực dực bỏ lọ thuốc vào ngăn kéo tủ đầu giường, không phát ra một tiếng động nào, sợ đánh thức đến nam nhân đang còn ngủ say bên cạnh.
Bọn họ bất tri bất giác đã bên nhau bốn năm rồi, Lâm An Chi năm nay vừa tròn hai mươi tuổi càng ngày càng có nhiều sự thành thục và sức quyến rũ của nam nhân, ưu tú như vậy, đến nỗi khiến cho Trương Nhất Bình sắp sửa ba mươi cũng không dám nhìn thẳng nữa.
Cuối cùng sẽ tới một ngày, một người bình thường như cậu sẽ dần dần già đi, tuổi tác không còn, mà Lâm An Chi thì vẫn mãi mãi trẻ trung không già yếu như thế.
Từng ấy năm tới giờ, gần như mỗi năm Trương Nhất Bình đều có thể nhìn thấy hai người phụ thân của Lâm An Chi —— Lâm Cửu và Diệt Thiên, mà cứ mỗi năm, diện mạo của hai nam nhân đó cũng không hề có tý thay đổi nào, không thể nghi ngờ, trong tương lai, Lâm An Chi cũng sẽ giống Lâm Cửu và Diệt Thiên, vẫn duy trì dung mạo bất biến.
Đây là khoảng cách giữa hắn và cậu, vĩnh viễn đều không thể vượt qua.
Cậu có yêu tôi không?
Câu hỏi này vẫn luôn được cất giấu sâu trong ngực Trương Nhất Bình, cậu không dám hỏi, càng không biết Lâm An Chi sẽ trả lời cậu thế nào, điều duy nhất mà cậu hiểu đó là, Trương Nhất Bình yêu Lâm An Chi, yêu tới mức độ nào? Yêu tới mức mặc kệ Lâm An Chi có đưa ra yêu cầu gì, Trương Nhất Bình đều sẽ để chính bản thân tận lực thoả mãn yêu cầu của đối phương.
Bản thân như vậy, có đôi khi khiến Trương Nhất Bình cảm thấy mình có chút… Đê tiện.
Đã có vài lần, Lâm An Chi yêu cầu cậu làm và chuyện không nho nhã mấy, như là mặc bộ quần áo căn bản không thể che đậy một số nơi làm ra những tư thế bất nhã, hoặc giống như một nam nhân cực kì dâm đãng nói ra những lời dâm loạn khiến người ta cảm thấy thẹn, như là bị ép tiếp nhận một vài đạo cụ…
Kì thực rõ ràng có thể cự tuyệt, nhưng mỗi lần đều không có cách nào cự tuyệt, có lẽ do dung túng như vậy, nên mới khiến cho nam nhân bên cạnh càng ngày càng làm càn…
Thế nhưng Trương Nhất Bình sợ, cậu không dám cự tuyệt, sợ sau khi cự tuyệt yêu cầu của Lâm An Chi, nam nhân này sẽ lựa chọn rời xa mình đi tìm kiếm kích thích và sung sướng từ thân thể một người nào đó khác.
“Ngươi… nghỉ ngơi chút đi.” Sau khi nói xong, Lâm An Chi cũng nhanh chóng rời khỏi phòng.
“Thiếu gia…” khi Trương Nhất Bình ngẩng đầu lên, Lâm An Chi đã đi mất hút, cậu chỉ còn thấy cánh cửa đang từ từ khép lại.
Cậu rất mệt, nhưng cậu không muốn ngủ, đã một tháng mười lăm ngày không dùng thuốc, lọ thuốc đã trống không rồi, không còn viên thuốc nào nữa, lần đầu tiên nghỉ ngơi liền ngủ thẳng đến tròn một ngày, cậu không biết lúc này sẽ ngủ bao lâu, có thể cả một ngày, hai ngày, cũng có thể là cả đời…
Trương Nhất Bình không biết mình có nên xin Lâm An Chi thuốc hay không, cậu còn nhớ có một lần Lâm An Chi hình như đột nhiên nhớ tới lộ thuốc kia, liền hỏi Trương Nhất Bình xem lọ thuốc đâu, Trương Nhất Bình nói dối, bảo không cẩn thận đã làm mất rồi, Lâm An Chi hình như thở phào một hơi, sau đó cũng không tiếp tục truy vấn nữa.
Nhưng cậu thực sự rất mệt, rất muốn ngủ… không bằng làm xong bữa trưa cho Lâm An Chi rồi hẵng ngủ, một lúc nữa…
Trương Nhất Bình nhấc chăn lên rồi bước xuống giường, khi chân vừa chạm xuống đất đã cảm thấy đầu váng mắt hoa, hai chân vô lực xụi lơ xuống, trơ mắt nhìn thân thể đang ngày càng đến gần mặt đất, cho đến cuối cùng ngã rạp ra.
…
…
Lâm An Chi tắm rửa xong, mặc quần áo, lại phát hiện mình rất bức bối, dù không nhìn thấy gương mặt Trương Nhất Bình nữa, nhưng trước mắt dường như vẫn cứ ẩn hiện hình ảnh của Trương Nhất Bình kia, lại càng thấy bức bối.
“Đây là sao?” Hít sâu một hơi, Lâm An Chi nhìn cánh cửa đang khép hở ở một căn phòng nào đó, sau một hồi do dự mới đẩy cửa bước vào.
“Nhất Bình?” Cảnh mà Lâm An Chi nhìn thấy, là một nam nhân đang quấn chăn nằm rạp trên mặt đất, Trương Nhất Bình tựa như đang ngủ, an tĩnh đến đáng sợ.