Cửu Thiên Liên Sinh
Chương 40 : Gặp gỡ
Ngày đăng: 07:29 19/04/20
Lâm Cửu đứng ở đầu thuyền, ống tay áo rộng thùng thình khẽ phất phơ phất phơ, hai tay dưới ống tay áo dần dần thả lỏng, chân khí ngưng tụ trên đầu ngón tay cũng âm thầm tan đi.
Cuộc ẩu đả này, không đánh được.
Trốn? Không trốn?
Lâm Cửu híp mắt, khoé miệng khẽ cong lên thành mạt tiếu ý nhàn nhạt, y vì sao phải trốn?
Một con thuyền nhỏ tiến lại đây, trên thuyền đứng một trung niên nam nhân khôi ngô, trên người mặc một bộ đoản bố sam, trên lưng đeo một thanh kiếm to, bộ mặt hung dữ, nhìn không ra hỉ giận, người đến là Trấn Thành Thủ Ân Đô thành Tương Hoàng Hổ, hôm nay phải phụ trách bảo vệ an toàn cho Tĩnh Vương Hoàng Phủ Thiên Hách nên mới có mặt trên sông Ngọc Thuý này.
Ngày thường mấy công tử quần áo lụa là bị đánh rớt xuống sông hắn tất nhiên sẽ không nhúng tay vào, có điều hôm nay có hắn ở đây, các quan viên khác trước mặt hắn cũng không dám tự tiện đứng ra, Hoàng Hổ không thể nghi ngờ là muốn tiến lên coi thử xem đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì.
Hắn thấy đầu thuyền đứng một vị mĩ công tử áo trắng, trong lòng sững sờ, thật cũng không phải hoàn toàn bởi vì tướng mạo xuất chúng của nam tử, mà là hơi sửng sốt, một người trẻ tuổi như thế mà lại dám ở Ân Đô thành đánh rớt mấy công tử kia xuống nước, nhìn diện mạo thì không phải là người trong Ân Đô thành, hơn nữa người này biết rõ sẽ dẫn quan binh tới vậy mà thái độ vẫn lạnh nhạt tự nhiên, vẻ trấn tĩnh gặp nguy không loạn này, không giống một thiếu niên mười tám mười chín tuổi nên có.
Hoàng Hổ tự nhận đã gặp qua vô số người, lại thấy không rõ vị bạch y công tử trước mặt này.
Cũng khó trách Hoàng Hổ thấy không rõ Lâm Cửu, dù sao những việc Lâm Cửu trải qua cũng quá mức phong phú, hơn nữa bề ngoài tuổi trẻ nhưng tâm hồn lại trưởng thành, người thế giới này làm sao có thể hiểu rõ Lâm Cửu chứ? Đến ngay cả đại ma đầu Diệt Thiên cũng có chút không rõ Lâm Cửu, đương nhiên, việc này Lâm Cửu không biết, đại ma đầu cũng sẽ không nói cho y biết.
Lâm Cửu là được Hoàng Phủ Thiên Hách cho người kêu tới, mấy vị công tử khác không dám đoạt lên tiếng trước, một đám đều giống Hoàng Phủ Thiên Hách đứng, nhìn.
Hoả Vân Thiên nhìn thấy vị bạch y công tử này, lại nhìn Lạc Tuyết ở bên cạnh cũng giống bọn họ ánh mắt tràn đầy tò mò cùng đánh giá, trong lòng khẽ kinh ngạc, thầm nghĩ, nam nhân mà cũng có thể có diện mạo thế này, đẹp hơn cả nữ nhân, quả là một chuyện lạ. Kinh ngạc rất nhiều, Hoả Vân Thiên ẩn ẩn có chút bài xích vị bạch y công tử trước mắt.
Kim Thiếu từng gặp qua Lâm Cửu, có điều lúc ấy Lâm Cửu khoác một cái áo choàng trắng đến mặt cũng không lộ ra, Kim Thiếu lắc lắc đầu mắt mang một chút ý cười, cũng không tỏ vẻ gì đặc biệt.
Cung Tiêu Tiêu thì lại âm thầm nhìn nhìn Tĩnh Vương gia đang đờ đẫn dại ra, lại nhìn nhìn Lâm Cửu, trong lòng hình như hiểu được cái gì, mỉm cười không nói, ném cho Lâm Cửu đang đứng một bên tỏ vẻ xấu hổ một cái mỉm cười đầy thiện ý.
Trong ánh mắt của mấy nữ hài tử cách đó không xa hướng về Lâm Cửu có một chút yêu thích cùng ngưỡng mộ, lại mơ hồ có một ít ghen tị, không một nữ nhân nào lại thích một người nam nhân bộ dáng đẹp hơn cả mình, nhưng mà nhìn vị công tử kia quả thật là rất đẹp, mấy vị cô nương này lại nhịn không được mà xem thêm vài lần, không biết ghé vào tai nhau rì rầm cái gì.
Chính là Lâm Cửu đáng thương, xấu hổ khi bị mọi người nhìn, y kì thật là một người biết thẹn thùng… thật đó…
“Đại nhân?” Lâm Cửu nhỏ giọng nhắc nhở cái con người vẫn còn đang ngây ngẩn, Hoàng Phủ Thiên Hách kia, người ta dù sao cũng lớn lên trong hoàng cung, nội tâm tuy rằng sớm đã sóng cả nhấp nhô, nhưng vẻ dại ra trên mặt rất nhanh bị ép xuống.
“Làm phiền chư vị tạm thời lánh đi, ta có lời muốn cùng vị công tử này nói với nhau.”