Cửu Thiên Liên Sinh
Chương 47 : Đấu đấu đấu
Ngày đăng: 07:30 19/04/20
Lâm Cửu thấy thật tịch mịch, còn tại một địa phương khác lại đang là thời khắc giương cung bạt kiếm, Hoàng Phủ Thiên Hách không nhường đường, Vô Nguyệt cũng chẳng chịu thua, song phương ngươi một lời ta một ngữ tâng bốc nhau lên chín tầng mây, kéo Đông xé Tây, nghe thôi mà Lâm Cửu cũng thấy vui tai, quả muốn bật cười, hai người này giống như mấy vị chính khách ngoại quốc trên TV, nói chuyện cứ xả ra một đống lớn, nhưng lại không đánh vào trọng điểm.
Cứ giằng co như vậy mãi cũng không phải biện pháp hay, Vô Nguyệt giận dữ, không thể tưởng được nhàn tản vương gia thế mà cũng có chút bản lĩnh, nói chuyện nhỏ giọt không lộ khiến nàng không thể bắt được nhược điểm, mặc kệ nàng nói gì nhất định không cũng chịu nhường đường, chuyện tình liên quan đến danh dự quốc gia, nàng cũng không thể bỏ qua dễ dàng như vậy, suy nghĩ vừa chuyển, trong lòng Vô Nguyệt đã có tính toán.
“Tĩnh Vương điện hạ, lần này ta nhận lời mời của bệ hạ quý quốc đến đây truyền thụ thư tịch, cảm nhận được sâu sắc văn phong quý quốc hưng thịnh hơn hẳn lúc xưa, hôm nay trời trong nắng ấm, trên sông Ngọc Thuý hoa sen nở rộ, khó có dịp cùng Tĩnh Vương điện hạ hội ngộ thế này, chi bằng chúng ta liền lấy hoa sen để trợ hứng làm thơ, không biết điện hạ thấy thế nào?” Vô Nguyệt mỉm cười nói.
Làm thơ? So thơ với thân truyền đệ tử của thiên hạ hiền giả? Da mặt đối phương cũng hơi dày quá mức đi —— Lâm Cửu chậc lưỡi, không khỏi lo lắng nhìn Hoàng Phủ Thiên Hách thêm vài lần, nhớ lại những kí ức về Hoàng Phủ Thiên Hách, Lâm Cửu có thể khẳng định chắc chắn rằng Hoàng Phủ Thiên Hách sẽ thất bại.
Trong số các vị hoàng tử Hoàng Phủ Thiên Hách đã được cho là đa tài đa nghệ, nhưng cũng giống như trên đời không có người nào là hoàn mỹ, Hoàng Phủ Thiên Hách am hiểu chính là nhạc khí mà không phải ngâm thơ vẽ tranh.
“Chỉ ngâm thơ trợ hứng thôi không khỏi quá mức đơn điệu, không bằng thêm chút ti trúc huyền nhạc thế nào?” Hoàng Phủ Thiên Hách đạm nhiên cười, hắn nếu thẳng thừng cự tuyệt yêu cầu của Vô Nguyệt, không thể nghi ngờ chính là tự động nhận thua, mà nếu qua thực đáp ứng yêu cầu của Vô Nguyệt, Hoàng Phủ Thiên Hách không cho rằng mình có khả năng thắng, một khi đã như vậy không bằng tự cho thêm một quả cân về phía mình.
Nói đến làm thơ Hoàng Phủ Thiên Hách đương nhiên không thể, mà nếu là nhạc khí hắn vẫn có vài phần nắm chắc.
Quan trọng nhất là —— hắn không thể ở trước mặt Lâm Cửu mất uy phong, mất thể diện.
Mấy ngày nay Tiểu Cửu luôn trốn tránh hắn, hắn không phải không cảm thấy gì, trong lòng tuy hơi mất mát, nhưng chỉ có thể lí giải đó là bản năng phòng bị của đối phương sau khi bị mất trí nhớ, thế nhưng vừa rồi hắn rõ ràng cảm giác được sự quan tâm cùng lo lắng đến từ phía sau, trong cơ thể Hoàng Phủ Thiên Hách đột nhiên dâng lên một nỗi vui sướng khó kiềm chế.
Liền vì một phần quan tâm kia của Tiểu Cửu đối với mình, hắn không thể thua, hắn muốn để Lâm Cửu biết rằng, Hoàng Phủ Thiên Hách hắn là một nam nhân đáng để dựa vào.
Nếu Lâm Cửu biết trong lòng Hoàng Phủ Thiên Hách bây giờ đang nghĩ cái gì, phỏng chừng sẽ ngã ngửa ra đất không dậy nổi.
Vô Nguyệt bên kia cũng đồng ý yêu cầu của Hoàng Phủ Thiên Hách, vòng thứ nhất trợ hứng làm thơ rất nhanh bắt đầu, Vô Nguyệt đứng dựa vào lan can tựa như nữ thần trên trời, Hoàng Phủ Thiên Hách ngồi lên tháp dù bận vẫn ung dung, hai bên rõ ràng đều không có ý lên sân khấu, điều này khiến Hoàng Phủ Thiên Hách cảm thấy kinh ngạc, hắn vốn tưởng rằng Vô Nguyệt sẽ tự mình làm thơ, không nghĩ tới nữ tử này lại ngạo khí như thế, căn bản là đang xem thường bọn họ.
Giác lai trì khoản mạc khuy tiên.
Kham tiếu trung hoa chẩm trung khách,
Đối liên dư tố thế ngoại tiên.”
(*thông cảm nhá, ta không có khả năng dịch thơ cổ, mà tìm trên mạng cũng hổng có =.=, ta chỉ biết bài thơ này tên là “Đối liên” còn lại thì chẳng bít thêm gì nữa)
Ngâm thi thôi mà, Lâm Cửu nhẹ nhàng ngáp một cái, hướng về phía thuyền hoa chắp tay nói: “Thật có lỗi, thật có lỗi, lúc trước tại hạ không cẩn thận ngủ quên, còn may tỉnh vừa đúng lúc, bằng không ngay cả mặt của Vô Nguyệt cô nương cũng không kịp thấy, đã từ lâu nghe đồn rằng Vô Nguyệt cô nương mạo tựa thiên tiên, hôm nay vừa thấy quả nhiên danh bất hư truyền.”
Lâm Cửu là khen tặng đối phương thật lòng, lời nói tới tai Vô Nguyệt lại chỉ cảm thấy bạch y công tử này đang trêu chọc nàng, Lâm Cửu vừa xuất hiện đã lập tức che đi một nửa quang huy của Vô Nguyệt, cùng là một thân bạch y, cùng lúc xuất hiện, một câu “thua chị kém em” dùng vào lúc này là thoả đáng nhất.
Vô Nguyệt giận giữ, phong thái tài hoa của nam tử này càng hơn nàng, lại còn thốt ra lời khen tặng như vậy, rõ ràng là đang châm biếm nàng, có điều không biết từ khi nào Hoàng Phủ Đế Quốc lại lòi ra một công tử trẻ tuổi mĩ mạo đa tài như vậy.
Áp chế tức giận trong lòng: “ Không biết công tử đây xưng hô thế nào?”
“Cửu Lâm.” Như không muốn chuyện trò dư thừa với Vô Nguyệt, Lâm Cửu trực tiếp gọi thị nữ Tư Tư y vẫn mang theo bên người ra, tuy hành động có chút cao ngạo, cũng không biết tại sao, người ngoài xem lại thấy rất phù hợp với tính nết người này.
Vô Nguyệt cô nương cho tới giờ chỉ biết xem nhẹ người khác, hiện tại cư nhiên lại bị người ta xem nhẹ, tư vị này, quả thật khiến cho vị nữ tử có thói quen cao cao tại thượng, được vạn người truy phong kính ngưỡng này khó thể nào tiếp nhận nổi.
Vô Nguyệt hừ nhẹ một tiếng không tiếp tục nhiều lời nữa, một thị nữ bình thường sao có thể so sánh với thị nữ được trải qua huấn luyện tỉ mỉ bên người nàng cơ chứ?