Cửu Thiên Liên Sinh
Chương 5 : Vọng nguyệt sơn
Ngày đăng: 07:29 19/04/20
Những bông tuyết đọng trên cành cây dần dần tan thành nước, nhỏ giọt xuống mặt đất thấm ướt mấy chồi non mới nhú ra, gió lạnh hiu hiu, luồn lách qua khe hở trên song cửa gỗ tiến vào.
Trong phòng một người đang ngồi, mặt như quan ngọc, thiên thiên quân tử, trên thân mặc trường bào màu đen, trên đó lấy vàng, bạc làm chỉ mà thêu lên bức tranh chim thú, muốn quải bàn long ngọc, bên ngoài khoác áo da thú ngắn không có tay, đầu đội mũ miện, mái tóc đen nhánh thật dài thật dài buông xoã phía sau.
Mày kiếm nhập tấn, mắt tựa ánh sao, môi trên mỏng dưới dày, cái mũi cao thẳng, ngũ quan sâu sắc, khuôn mặt tựa như một con dao sắc, tinh xảo mà hoa quý, ẩn ẩn lộ ra một cỗ hơi thở uy nghiêm mà chỉ người ở địa vị cao mới có.
Từng tập, từng tập tấu chương đặt ngay ngắn chỉnh tề trên chiếc bàn gỗ lê, cây bút lông sói chưa khô trên tay mãi vẫn chưa hạ xuống.
Chốc lát, một cơn gió mát quất vào mặt, mang đến cảm giác lành lạnh.
“Ai…”
Khẽ thở dài một tiếng, cây mai ngoài phòng đã có giấu hiệu suy tàn, hoa đỏ rơi xuống đầy đất, trong trắng lại lộ ra đỏ, tựa như màu của máu.
Thanh âm thanh đạm lộ ra tiếc nuối, gió thổi qua, tan, vô tung cũng vô ảnh.
Một năm này, Lâm gia Lâm Cửu nhảy xuống hồ sen tự sát thân vong, thế nhân chỉ biết mùa đông năm đó, y bệnh nặng một thời gian rồi qua đời, không rõ thực hư chân tướng.
Thể diện của hoàng gia, không được khinh nhờn.
Thanh danh của tân hoàng, không được vấy bẩn.
Hoa đỏ rơi là vật vô tình, hoá thành bùn xuân che chở cho hoa.
…
…
[Hai năm sau]
Thế giới, im lặng.
Mèo con, bị đập hôn mê.
Lâm Cửu mơ một giấc mộng, y đang thoải mái ngủ thì đồng hồ báo thức ở đầu giường vang lên, sau đó y không chút do dự vỗ xuống, đồng hồ báo thức phát ra tiếng mèo kêu không kêu nữa, cuối cùng y lại thư thư phục phục mà ngủ tiếp.
“Ngao u ——”
“Ba!”
Ban ngày, Lâm Cửu không chút khách khí một chưởng đập vào đầu mèo con, kêu kêu kêu, kêu cái gì mà kêu, mèo không phải đều kêu “meo meo meo” sao? Con tiểu tặc miêu đầu tròn tròn này thế nào mà lại học dã thú kêu “Ngao u Ngao u” a.
“Ngao u ~~~~”
“Ba!”
“Ngao u ~~”
“Ba!”
“Ngao ~”
“Ba!”
Sau vài lần lặp đi lặp lại, mèo con sợ bị đánh không dám kêu nữa, lui vào góc giường trừng mắt nhìn Lâm Cửu, phàm nhân đáng ghét này, cư nhiên dám động thủ đánh bổn vương, nếu không phải hiện tại bổn vương đang bị thương, nhất định sẽ cắn chết ngươi! Không, dùng lửa nướng lên, quên đi, vẫn là dùng nước dìm, hay là dùng sét đánh?
Lâm Cửu tuy rằng không hiểu thú ngữ, không biết tiểu tặc miêu đang muốn nói cái gì, có điều nhìn ánh mắt của Tiểu thối miêu thì biết ngay tặc miêu này nhất định là đang mắng y, hừ! Dám mắng đại gia ta? Muốn ăn đòn!