Cửu Thiên Liên Sinh

Chương 85 : Hồi gia

Ngày đăng: 07:30 19/04/20


“Ngoài ải, bặt thư nhà,



Đông qua, xuân về lại



Gần quê, lòng kinh hãi



Chẳng dám hỏi người qua.”



(Độ Hán Giang – Tống chi vấn)



Ba năm trước Lâm Cửu nhảy sông tự vẫn nay sống lại, nghe nói sau khi được tiên nhân chỉ điểm, hiện giờ đã như thay đổi thành một con người khác, lúc ở Ân Đô còn thả thi thả khúc đánh bại Thánh Nữ Trung Thiên Quốc, mọi người còn chưa kịp phản ứng lại thì đã đột nhiên biến thành đệ tử Hiền Môn, hơn nữa lại còn là sư đệ của vị Thánh Giả đã mất tích mười năm trước.



Từng là Lâm hoạ thuỷ, Lâm hoạ hại nổi tiếng khắp Hoàng Thành, hiện giờ lại thành Lâm tiên hiệp Lâm thi nhân đang theo Tĩnh Vương Hoàng Phủ Thiên Hách tiến về Hoàng Thành.



Không thể không nói, sự hứng khởi nhất thời của Lâm Cửu đích xác là từ lạc thú nơi Hoàng Thành to lớn này mang lại, từ khắp phố lớn ngõ nhỏ, nội thành ngoại thành, đều thảo luận về người đã biến mất ba năm trước – Lâm Cửu.



“Cái tên Lâm hoạ thuỷ kia không phải đã nhảy sông tự vẫn chết rồi sao, thế nào lại vẫn sống đến giờ?”



“Thật sự là tiên hiệp à, không phải là bị yêu tinh phụ thân đó chứ?”



“Gì? Tên Lâm hoạ hại văn bất thành võ bất tựu kia còn biết ngâm thơ viết nhạc? Không chỉ ngâm thơ viết nhạc mà còn có thể bay lên trời? Chao ôi, đây là thật hay giả a?”



“Ta nghe thân thích ở Ân Đô nói, Lâm hoạ thuỷ hiện tại chính là tiên nhân chuyển thế, phi phi! Xem cái miệng ta này, hẳn là kêu Lâm tiên nhân, Lâm tiên hiệp, đệ nhất mĩ nhân của Hoàng Phủ Đế Quốc chúng ta, đệ nhất tài tử, chuyển thế tiên nhân văn võ song toàn.”
Xem ra không phải ai cũng có thể chấp nhận chuyện người chết sống lại, dọc đường Lâm Cửu đến đây có vài nha hoàn nhìn thấy Lâm Cửu bị doạ đến hôn mê bất tỉnh, Lâm Cửu rất buồn bực, y là người, cũng chẳng phải ma quỷ gì, tuy rằng sau đó có không ít hạ nhân vội vội vàng vàng đi ra nghênh đón Lâm Cửu trở về, nhưng Lâm Cửu không phải người mù, hiển nhiên có thể thấy rõ vẻ nghi hoặc cùng sợ hãi trong mắt bọn hạ nhân.



Lâm Cửu không khỏi than thở, xem ra vị đại thiếu gia trước kia của Lâm gia cũng không phải được hoan nghênh cho lắm, có điều việc này cũng bình thường thôi, vị đại thiếu gia kia tuy rằng rất đẹp, nhưng mà tính cách thì lại mười phần đều bị phá huỷ cả mười, chuyện xấu làm không ít, bắt nạt người cũng không ít, chỗ nào giống Lâm Cửu hiện tại, đối xử với người nào cũng đều khách khách khí khí, nhưng chỉ phần khách khách khí khí này trái lại càng làm cho bọn hạ nhân thêm sợ hãi.



Thiếu gia đã chết, thiếu gia sống, vẻ ngoài của thiếu gia không đổi, thiếu gia thay đổi không giống thiếu gia…



Trong khoảng thời gian ngắn, người của Lâm phủ vẫn chưa thể tiếp thu nổi biến đổi nhiều như vậy, vì thế mỗi người đều trở nên im lặng trầm mặc, cần châm trà thì châm trà, cần làm cái gì thì làm cái đó, thật cẩn thận không dám lộn xộn.



Lâm Cửu trước sai hạ nhân đưa Tư Tư rời đi, mình cùng người khoác áo choàng trắng phẫn Thánh Giả – Diệt Thiên chờ trong đạ sảnh, một người đã chết ba năm lại còn sống trở về, dù cho là người thân nhiều hay thân ít, lần đầu tiên nhìn thấy người chết lại hồi sinh phần lớn đều không cảm thấy vui vẻ, mà theo bản năng sẽ thấy sợ hãi ha, trong lòng Lâm Cửu không khỏi có chút lo sợ bất an.



Vốn định là Lâm Cửu tự mình đến nội viện bái kiến các vị nương, nhưng do tình huống đặc thù, hôm nay ngoại lệ.



Sau khi nghe hạ nhân bẩm báo, ba vị phu nhân đều vội vội vàng vàng chạy từ nội viện lại đây, dọc đường không biết mang theo tâm tình gì. Vui sướng? Nghi hoặc? Hoảng sợ? Ít ít nhiều nhiều pha trộn với nhau.



Lâm Cửu ngồi trên ghế nhấp một ngụm lại một ngụm trà, vừa nãy không cảm thấy có gì khẩn trương, hiện tại ngồi xuống mới cảm thấy dưới mông như có ngàn vạn cái đinh khiến y ngồi cũng khó khăn, nếu không phải bên cạnh còn có Diệt Thiên, chỉ sợ y sẽ nhịn không được mà co cẳng chạy trốn .



“Tiểu Cửu… Tiểu Cửu… thật sự là con sao?” Ngoài cửa truyền đến một tiếng gọi khe khẽ của nữ nhân, thanh âm kia giống như cái kim đâm sâu vào trái tim Lâm Cửu, Lâm Cửu đứng dậy nhìn qua đó, nhìn thấy một trung niên nữ tử lộ vẻ mặt tái nhợt bệnh trạng, đột nhiên Lâm Cửu cảm thấy tim mình co rút từng đợt đau đớn, ê ẩm, uỷ khuất, cảm động…



“Nương…”



Kí ức kiếp trước kiếp này ràng buộc nhau, khi tất cả hoà lẫn vào một, khi Lâm Cửu nhìn thấy nữ tử hiền lành yếu đuối trước mắt, gia đình mà kiếp trước vẫn luôn theo đuổi, thân tình mà kiếp này khát vọng, khiến y không kìm lòng được hốc mắt trở nên ươn ướt.