Cửu Thiên Liên Sinh

Chương 93 : Đúng hay sai

Ngày đăng: 07:30 19/04/20


“Chưởng môn đời trước có ba thân truyền đệ tử, như ngươi đã biết, ta là đại đệ tử trong đó, Trần Khôi là nhỏ nhất.” Diệt Thiên tiếp tục nói: “Còn những người khác đều không phải, Thiên Thuỷ hôm nay ngươi gặp chỉ là một trong phần đông môn đồ của Hiền Môn, những môn đồ này đều được xưng là môn chủ thân truyền vi trường.”



Lâm Cửu gật gật đầu xem như đã hiểu được một ít, có điều theo như cách nói của Diệt Thiên, hiện giờ người trong Hiền Môn thấy Diệt Thiên phải gọi là sư huynh hoặc sư bá, vậy mình thì sao a? Có tính là đệ tử của môn chủ đời trước không?



Lâm Cửu ngẩng đầu hỏi: “Ta thì sao?”



“Ngươi đương nhiên cũng là đệ tử của môn chủ đời trước.” Diệt Thiên giải thích: “Thân là đại đệ tử ta có quyền thay mặt môn chủ truyền đạo thu đồ đệ, hiện giờ ngươi là đệ tử thân truyền của môn chủ đời trước, ví như đám người Thiên Thuỷ thấy ngươi cũng phải gọi ngươi một tiếng sư huynh.”



Nghe xong Diệt Thiên giải thích, Lâm Cửu gật gật đầu, đột nhiên nhớ tới hôm nay y vẫn kêu Thiên Thuỷ là sư tỷ, vậy ngày mốt sau khi thấy Diệt Thiên, Thiên Thuỷ chẳng phải sẽ gọi y là sư huynh, còn Vô Nguyệt thì gọi y là sư bá?!



Rời khỏi viện tử của Diệt Thiên, Lâm Cửu đến báo cáo phụ thân chuyện ngày mốt phải đi tham gia yến hội của Hoàng Phủ Thên Hách, sau khi nhận được sự cho phép thì quay trở về phòng mình.



“Tiểu thối miêu, gần đây ngươi sinh bệnh gì à?” Vươn tay chọc chọc con Tiểu thối miêu tử khí trầm trầm đang lười biếng nằm trên giường, dù biết rõ Tiểu thối miêu căn bản không thể nói, Lâm Cửu vẫn lẩm bẩm hỏi.



Phàm nhân thuỷ tính dương hoa, phàm nhân vong ân phụ nghĩa, phàm nhân ngu dốt đến cực điểm… Thối miêu vẫn thối mặt như cũ, rất thối, phi thường thối…



Ban đêm, Tiểu thối miêu đang yên giấc trên giường khẽ mở đôi mắt màu đỏ tươi, nhìn thấy nam tử nửa đêm không ngủ được nhảy cửa sổ đến nơi nào đó, trong mắt biểu lộ nồng đậm vẻ không vui, xoay người, Tiểu thối miêu vùi cái đầu tròn tròn của mình vào trong chăn, có lẽ, mắt không thấy, tâm không phiền.



Hắn không thích tên phàm nhân kia, một chút đều không có, tuyệt đối không.



Hắn là Thú vương, tương lai còn phải nối dõi tông đường, sao có thể thích một phàm nhân, chỉ cần đợi đến khi thân thể này hồi phục, hắn sẽ rời đi, rời khỏi phàm nhân này.



“Ô…” trong chăn truyền đến tiếng mèo con nhẹ giọng nức nở.




“Nga.” Lâm Cửu không biết nên nói gì, Trần Khôi cũng thật là một người đáng thương, truy đuổi mười năm rốt cuộc cũng tìm được sư huynh, kết quả người nọ chẳng những là người thí sư, lại còn thành ma, trong lòng Trần Khôi nhất định thực mẫu thuẫn bi thương ha, nhưng mà vì muốn dẫn Diệt Thiên ra mà lại mượn y xuống tay thì cũng…



Quên đi, dù sao việc này giờ cũng đã là quá khứ.



“Ngươi tìm ta chỉ vì muốn nói cho ta biết chuyện này thôi sao?” Nói cho y để làm gì nha, chuyện mười năm trước rất phức tạp y không rõ, chỉ cần biết biết y hiện tại cùng một chỗ với Đại ma đầu, hắn đối y tốt lắm, như vậy là đủ rồi.



“Cho tới bây giờ ta cũng không hiểu sư huynh rốt cuộc là muốn làm gì, ta cảm thấy hắn có thể sẽ làm một việc.” Trần Khôi dừng một chút, nhìn vào mắt Lâm Cửu: “Hiện tại người hắn tín nhiệm nhất là ngươi, có lẽ ngươi không cẩm nhận được nhiều lắm, nhưng mà điểm này ta có thể nói rõ ràng cho ngươi, từng ấy năm tới giờ ta chưa từng thấy hắn quan tâm đến ai, tương lai nếu hắn làm sai chuyện gì, ta hi vọng ngươi có thể đứng ra ngăn cản hắn.”



“Chuyện sai.” Lâm Cửu chợt động, rồi sau đó cười nói: “Ngươi quá coi trọng ta rồi, ta nào có năng lực lớn như vậy, hắn muốn làm chuyện gì ta há có thể ngăn cản, hơn nữa ngươi không sợ ta cũng đi theo hắn làm «chuyện sai» sao?”



“Ngươi sẽ không.” Trần Khôi nói.



“Ngươi liền lập tức khẳng định?” Lâm Cửu cười nói.



“Bởi vì ngươi là người mà hắn coi trọng.” Sau khi nói ra một câu mạc danh kì diệu, Trần Khôi liền nhảy xuống xe ngựa bỏ đi, lưu lại Lâm Cửu ngồi trầm mặc một mình trên xe ngựa.



Đại ma đầu sẽ làm chuyện gì sai nha? Vì bí tịch võ công? Đại ma đầu đã cùng y hợp tu, có lẽ sẽ không.



Vì tiền tài quyền thế? Đại ma đầu giống như không thiếu tiền, quyền thế cũng có vẻ không ham.



Lâm Cửu nhẹ nhàng lắc lắc đầu, Trần Khôi nói quá mức hư ảo, cái gì gọi là «chuyện sai» a? Thế gian này định nghĩa về đúng sai thế nào, định nghĩa này là ai định ra? Rất nhanh sau đó y đã ném việc này ra sau đầu, sự tình về sau, để về sau xem xét đi.