Cửu Thiên Liên Sinh

Chương 95 : Khai điếm

Ngày đăng: 07:30 19/04/20


Thật ấm áp… giống như rơi vào trong biển mây mềm mại, thân thể nặng nề dường như không còn trọng lượng nhẹ nhàng phiêu diêu giữa không gian vô tận, như một cơn gió, một phiến lá.



Đêm qua uống rượu, sau đó tựa hồ được Diệt Thiên dìu lên xe ngựa, ở trên xe mơ mơ hồ hồ mà ngủ thiếp đi mất, lúc này đầu óc tuy rằng còn có chút choáng váng, nhưng không cảm thấy đau nhức như những lần say rượu trước kia, mà giống sau khi ngủ thoải mái cả ngày, tất cả trọc khí đều tan hết.



Mơ mơ màng màng, Lâm Cửu khẽ hé mí mắt, dương quang ngoài cửa sổ xán lạn chiếu rọi khiến y không thể mở mắt được, nhưng mà cảm giác này thật sự rất thích, đắm chìm trong dương quang sáng ngời ấm áp, cuộc sống cũng sẽ trở nên ấm áp hơn, y vẫn luôn thích tắm nắng, thói quen này đã có từ kiếp trước rồi.



Ánh nắng ấm áp, chiếu sáng khắp trời và đất, vô luận cuộc sống gặp nhiều khó khăn gian khổ thế nào, chỉ cần đứng dưới ánh mặt trời thì phần bi thương lạnh lẽo trong lòng kia sẽ biến mất không còn một mảnh, dương quang vẫn sáng lạn như thế thì còn có việc gì không thể suy nghĩ thông đây?



Con người a, hài lòng với những vui thú bình thường, huống chi giờ y đã thoả mãn cực kì, cái gì cũng có, có người nhà, có người yêu.



Đại ma đầu, thối ma đầu… đáng tiếc Đại ma đầu không thích ánh mặt trời, ân, hiện tại không phải y đang tắm nắng sao? Chẳng lẽ Đại ma đầu vì y đều có thể phơi nắng cùng y! Ngô, ngô không tồi không tồi, thật sự là khiến y quá cảm động, đến, dùng sức ôm một cái! Lại đến cọ cọ! Lại đến sờ sờ một phen!



Di, đây là cái gì, một bộ lông mềm mềm sờ rất thích, ngô, đây là cái lỗ tai? Thối ma đầu từ khi nào có thêm một đôi tai phủ lớp lông mềm mềm, lại còn nhọn nhọn dài dài.



Từ từ, Lâm Cửu khẽ mở mắt, đập vào mắt y là một cái đuôi màu đen, cái đuôi? Cái đuôi màu đen? Diệt Thiên mọc ra cái đuôi thật dài như đuôi báo?! A! Diệt Thiên không chỉ có cái đuôi dài như duôi báo, còn có thêm một đôi tai lông nhung mềm mại nữa?!



Không chỉ có thêm cái đuôi cùng đôi tai, lại còn thay đổi hình dạng?! Không đúng, đây căn bản không phải là Đại ma đầu!



Lâm Cửu mở to mắt nhìn một cái người xa lạ nào đó đang đảm đương làm cái gối cho y, hoặc là con thú xa lạ?! Thanh niên kì quái có cái tai thú và cái đuôi, chạy lên giường y từ lúc nào, là ai, đồng tử của Lâm Cửu hơi co lại, lập tức thấy bộ dạng người kì quái này tựa hồ đã thấy qua ở nơi nào, hình như là… ở trong giấc mộng của y.



Nói cách khác hiện tại y đang ở trong mộng? Nhưng mà thanh niên kì quái này sao lần nào cũng xuất hiện ở trong mộng của y nha, còn đột nhiên lại mọc thêm cái tai mèo và cái đuôi báo nữa.




“Đá bào hạt sen bách hợp đậu đỏ sữa này hương vị không tồi, mềm mềm dẻo dẻo, mỗi một miếng băng đều thấm vào hương vị của hạt sen bách hợp, chẳng những giải nhiệt còn có thể dưỡng cho tâm thần an bình.” Phụ nhân y phục đẹp đẽ, địa vị cao quý nhẹ nhàng ngậm một thìa đá bào, tựa hồ thật thích hương vị này, trong mắt biểu lộ chút khen ngợi: “Thiên Niên, con cũng nếm thử xem, đây là do ca ca Thiên Hách của con đặc biệt đưa tới cho ai gia đó.”



“Tạ ơn mẫu hậu.” Hoàng Phủ Thiên Niên ngồi bên cạnh thái hậu, dùng thìa xúc một muôi đưa lên miệng, trên mặt hơi lộ ra chút vui vẻ, cười nói: “Hương vị quả thật không tồi, vừa cho vào miệng lập tức hoá thành mịn, không giống tảng băng cứng như đá chút nào, Thiên Hách mấy năm nay chu du thiên hạ, xem ra cũng tìm được không ít đồ ăn cổ quái hiếm lạ.”



Mắt nhìn chén đá bào hạt sen bách hợp đậu đỏ sữa trên bàn, thái hậu ôn hoà cười: “Nhưng ai gia lại nghe nói, thứ mới mẻ này là tiểu tử vừa mới sống lại kia của Lâm gia làm ra.”



Hoàng Phủ Thiên Niên bất động thanh sắc, mỉm cười nói: “Người mẫu hậu muốn nói chính là Lâm Cửu sao?”



“Đúng, chính là y.” Thái hậu mỉm cười nói: “Vẫn là hoàng thượng trí nhớ tốt, còn nhớ rõ tên của người nọ, hai năm rồi ai gia cũng quên mất, nhớ đến hồi trước tiểu tử Lâm gia này đã gây ra không ít chuyện ầm ĩ.”



“Chuyện Lâm Cửu sống lại xôn xao khắp cả Hoàng Thành, Lâm tướng quân là trung thần của Hoàng Phủ đế quốc ta, thu được tin tức tốt này, trẫm sao có thể không mừng cho Lâm tướng quân chứ?” Tựa hồ nghe ra chút hương vị trong giọng nói của thái hậu, Hoàng Phủ Thiên Niên thông minh nhanh chóng rời đi đề tài: “Trẫm nghe nói lần này đi theo Lâm Cửu trở về Hoàng Thành còn có vị Thánh Giả Tiếu Thiên biến mất mười năm trước.”



“Việc này ai gia biết.” Trên mặt thái hậu lộ ra thần sắc vui mừng, cười nói: “Năm đó ai gia mắc phải căn bệnh đau tim, nhờ có Thánh Giả diệu thủ trị liệu, mới có thể thoát khỏi cơn đau đến muốn tính mạng kia, Hạ quý thưởng hà hội lần này nếu có thể tái kiến Thánh Giả, ai gia nhất định phải ở trước mặt cảm tạ, thỉnh Thánh Giả tiến cung trụ hai ngày.”



“Trẫm sẽ an bài tự mình thiết yến khoản đãi Thánh Giả.” Hoàng Phủ Thiên Niên nói.



“Bụng của Lệ phi càng lúc càng lớn, nghe thái y nói tháng sau sẽ lâm bồn, hoàng thượng cũng đừng mỗi ngày đều bộn bề chính vụ, thỉnh thoảng cũng nên bớt chút thời gian đến bồi Lệ phi.” Thái hậu nói.



“Hài nhi biết.”