Cữu Tình Như Hỏa

Chương 3 :

Ngày đăng: 09:40 18/04/20


Giang Kiêu Long nhất thời tỉnh lại, phát hiện chính mình đã trở lại chiếc giường lớn trong căn nhà quen thuộc.



Ghê tởm, cái thằng nhóc chết tiệt kia dĩ nhiên tự tung tự tác mang mình về đây, ông làm thịt mày!



Nổi giận đùng đùng, Giang Kiêu Long lung tung mặc đại một bộ áo, đi ra ngoài phòng khách.



“Hello, tiểu Long Long thân yêu.” Trên ghế sô pha trong phòng khách một người thình lình lên tiếng. Nam nhân tuấn tú tuyệt luân nhìn hắn cười cười vẫy tay.



“Hạ Vũ Thụy! Sao chú lại tới đây?” Giang Kiêu Long sợ đến lui một bước



“Hi, không chỉ tôi mà cả lão đại cũng tới rồi đấy!” Hạ Vũ Thụy trộm trộm cười.



“A? Không thể nào?” Giang Kiêu Long trong lòng  kêu khổ không ngớt.



Chính cháu trai hắn dám làm nên chuyện lớn như vậy, hắn thực sự không còn cách nào, căn bản là không còn mặt mũi nào để nhìn lão đại mà hắn luôn sùng bái, nếu không  hắn cũng không đến mức phải rời nhà ra ngoài.



“Hi, thế nào, xấu hổ sao? Yên tâm, con dâu xấu thì mới sợ gặp cha mẹ chồng a!”



“Cái gì con dâu xấu, Hạ Vũ Thụy thối, câm miệng ngay cho tôi.”



“Kiêu Long, thế nào mà mới sáng sớm đã tức giận như vậy?”



Vân Dật Hội lão đại – Thẩm Quan Kiệu từ ngoài cửa đi đến, theo sát hắn bên người là cậu em vợ âu yếm – Hoắc Phi.



“Hi, anh rể, em xem có người tối hôm qua lại bị khiến cho chết khiếp, hiện tại cái mông đang đau nhức lắm rồi, cơn tức tự nhiên dâng trào thôi.” Hoắc Phi không chút hảo ý nhìn chằm chằm cái mông tiều tụy của Giang Kiêu Long.



Giang Kiêu Long trên mặt lúc đỏ lúc trắng, xấu hổ không nói ra lời.



Bị chọc ghẹo tơi bời, người anh em dụng tâm sáng sủa, trung hậu thành thật bị dọa muốn chạy luôn. Thẩm Quan Kiệu liếc mắt nhìn bảo bối một cái. “Được rồi, Hoắc Phi.”



Hoắc Phi không sợ trời không sợ đất lại sợ nhất chính là vị anh rể âu yếm. Nhìn thấy sắc mặc hắn trầm xuống, lập tức âm thầm le lưỡi, ngồi vào bên người hắn.



Thẩm Quan Kiệu nhìn thật sâu vào đường chủ Phi Long đường, giọng nói thật thận trọng. “Kiêu Long, quá khứ hãy để nó qua đi, cậu theo tôi nhiều năm như vậy, tôi tin cậu chắc chắn không phản bội Vân Dật hội. Bản bang chủ cùng Phi Long đường đều cần cậu, hãy trở về đi.”



“Lão đại…” Giang Kiêu Long đột nhiên phù phù một tiếng quỳ xuống “Tuy rằng anh khoan hồng độ lượng không trách em, nhưng em không thể không tự trách chính mình. Bởi vì em ngu xuẩn, hại Borgia chạy trốn, liên lụy Tiêu đường chủ cũng biến mất theo. Nhưng em đối với cháu trai lại không hạ thủ được để mà quản giáo, thực sự không có tư cách trở về Vân Dật Hội, thỉnh mọi người cho em từ chức đường chủ của Phi Long đường đi…”


“Cảm tạ lão đại”



“Vũ Thụy, cậu nói với đám đàn em, phân công tìm đại lễ cho Giang lão gia rồi đưa đi.”



“Không cần tiêu pha thế đâu Lão đại” Giang Kiêu Long vô ý xua tay.



“Sao thế được. Tôi nếu đã biết, theo đạo lý không thể nào không tặng được.”



“Lão đại, em đây thay mặt ba cám ơn anh.”



“Cậu, vậy cậu nhanh đi thay đồ đi, nhớ kỹ phải thay cái áo sơmi lần trước chúng ta cùng đi mãi mới mua được đấy…”



Thấy mặt thiếu niên tối lại, Giang Kiêu Long lập tức nhớ tới lần trước hai người tại phòng thay đồ có nhữg cử chỉ dâm loạn hoang đường, lập tức bày ra khuôn mặt trần trụi đỏ ửng y chang tiểu cô nương bán hàng. “Cậu không cần bây nhắc!”



Thấy nam nhân xấu hổ bỏ trốn mất dạng, Kỷ Tử Hạo cười ha ha đứng lên.



“Kỷ công tử.” Thẩm Quan Kiệu đột nhiên chuyển hướng Kỷ Tử Hạo, nhàn nhạt nói. “Kiêu Long tâm tính ngay thẳng, thần kinh cứng rắn, có cái gì cứ trực tiếp sảng khoái nói, có thể thu được hiệu quả rất tốt. Lần này chuyện của Borgia cùng Tiêu đường chủ tôi sẽ không truy cứu nữa, nhưng lần sau nếu bản bang chủ phát hiện anh lại làm huynh đệ của tôi thương tâm, Vân Dật Hội tuyệt đối sẽ không bỏ qua!”



Lão đại của Á Châu đệ nhất bang uy hách đứng lên, lực lượng tự nhiên kinh người.



Nhưng Kỷ Tử Hạo từ nhỏ kiến thức rộng rãi, hơn nữa cá tính kịch liệt không chịu thua, nghe vậy cũng không để ở trong lòng, cũng chỉ nhìn rồi lạnh lùng cười.



“Kỷ Tử Hạo, lão đại là tốt bụng thương thuyết với anh, anh nếu không nghe, Hạ Vũ Thụy tôi cam đoan với anh rằng, tương lai anh sẽ hối hận không kịp!” Hạ Vũ Thụy thu hồi dáng điệu tươi cười, biểu tình nghiêm túc cảnh cáo.



“Thế nào? Uy hiếp tập thể à? Chuyện của tôi với cậu út không cần các người quan tâm!” Kỷ Tử Hạo mặt không biến sắc đi tới cạnh cửa, tư thế ưu nhã mở cửa “Không tiễn.”



Thẩm Quan Kiệu cùng Hạ Vũ Thụy cũng không lên tiếng nữa, bước đi ra ngoài. “Tiểu Hạo, chuyện anh rể nói anh nên suy nghĩ đi. Bằng không có một ngày y hết hy vọng, thật sự ly khai anh, tất cả đều không còn kịp rồi.” Hoắc Phi nhìn hắn một cái thật sâu, bước đi theo sau tỷ anh rể.



Hanh, cậu út không tài nào có khả năng ly khai hắn, mặc kệ y giận hắn như thế nào, nhưng cuối cùng rồi cũng lại trở về bên cạnh thôi.



Kỷ Tử Hạo đóng cửa lại, những điều bọn họ vừa nói một chút cũng không để lại trong đầu.



*: tên gốc viết thế này 鼎记. Đêy là tên nhà hàng bán bánh bao.



**: này là tên gốc 小笼包. Đêy là loại bánh dc hấp trong lồng nhỏ bằng trúc. Hảo hảo đa tạ bạn Huangying đã góp ý vô cùng chi tiết ^^