Cữu Tình Như Hỏa

Chương 51 : Thượng

Ngày đăng: 09:40 18/04/20


“Tiểu Hạo! Chúng ta về rồi đây!”



“Tiểu Hạo! Mau ra đây, dì mua cho con hải sản mà con thích ăn nhất đây này!”



“Sách! Thế nào nhanh vậy?” Mấy người phụ nữ cứ hô to gọi nhỏ khiến Kỷ Tử Hạo nhất thời tức giận, không cam lòng đút tính khí lại vào trong quần.



“Cậu, mau đứng lên, các dì về rồi đấy!” Ôn nhu nâng nam nhân đang mềm nhũn dưới đất dậy, Kỷ Tử Hạo tay chân gọn gàng kéo lại quần cho hắn.



Giang Kiêu Long vừa mới thống khoái bắn tinh tay chân mềm nhũn đến thiếu chút nữa không đứng được, lay lắt dựa vào người thiếu niên để được dìu vào phòng khách.



“Ai da, Tiểu Long, mày ở nhà làm cái quỷ gì a? Chỉ là kêu mày quét tước nhà sau, mày thế nào cả một chút cũng không quét?” Chị hai Giang Mỹ Tuệ thấy tóc cùng áo quần của em trai mình dính vài phiến lá rụng, không khỏi nhíu mày.



“Đúng vậy, cái thằng nhóc này, thành thật mà nói, có phải mày lại lười biếng không chịu làm việc không?” Chị ba Giang Mỹ Lỵ cũng nhảy vào quở trách ké.



Giang Kiêu Long thấy ánh mắt nghiêm khắc của các chị, chột dạ không dám trả lời, chỉ căm hận trừng mắt liếc sang thiếu niên.



“Ai nha, Tiểu Hạo hảo tâm ở lại giúp mày, mày lại còn dám bất hảo trừng mắt với cháu nó, mày chán sống rồi à?” Chị tư Giang Mỹ Linh khôn khéo bắt được ánh mắt của em trai.



Hảo tâm giúp em? Nếu như thằng nhóc này thật sự hảo tâm thì chắc trời sập quá!



Nhưng để không bị đám đàn bà này tụng kinh đến rớt cái lỗ tai, Giang Kiêu Long chỉ dám để ấm ức ở trong lòng vội vã phủ nhận “Không có a, em đâu có trừng nó đâu.”



“Đúng vậy, dì à, dì đừng hiểu lầm, cậu là liếc mắt đưa tình với cháu đấy mà!” Kỷ Tử Hạo cười ôm vai của nam nhân.



Giang Kiêu Long nghe vậy thiếu chút nữa thổ huyết!



“Được rồi, bớt náo loạn đi. Tiểu Hạo, con giúp cậu tiếp tục quét tước phòng ở. Mỹ Tuệ, Mỹ Lỵ, Mỹ Linh, mấy đứa mau theo chị vào phòng ăn, thời gian không còn sớm nữa, đợi chút nữa ba trở về thì sẽ cùng ăn cơm.” Giang Mỹ Cầm không hổ là lão đại trong nhà, lập tức đứng lên chỉ huy gọn gàng.
Tưởng cháu để cậu đi tìm nữ nhân sao? Đừng có mà mơ.



“Ông ngoại, cháu nghĩ cậu không thích chủ ý này đâu.” Kỷ Tử Hạo cười đến thập phần “ôn nhu”, “Cậu, cậu nói phải không?”



Giang Kiêu Long đang muốn mở miệng phản bác, đột nhiên cảm thấy trên đùi cực kì căng thẳng, một “bàn tay ác ma” đang sờ soạng rờ rẫm đũng quần hắn.



Mẹ ơi, cái tên tiểu quỷ này muốn hại ông sao?



Giang Kiêu Long một chút đã chảy mồ hôi lạnh.



“Tiểu Long Long, con thế nào lại không nói câu nào a?” Giang lão gia không kiên nhẫn hỏi.



“Con…con nghĩ…”



Khóa quần của nam nhân đã bị kéo xuống đến phân nửa, nhìn vào nụ cười “ôn nhu” của thiếu niên, Giang Kiêu Long chỉ có thể rưng rưng mở miệng, “Con nghĩ…chính là không nên ba à!”



“Câm miệng! Không nên là thế nào? Mày đã ba mươi mấy tuổi đầu rồi, mày…!”



“Ông ngoại, cháu sẽ hảo hảo khuyên nhủ cậu. Ngày hôm nay là đại thọ của ông, sẽ không nên vì việc này  mà phiền não, cháu kính ông một chén nữa.” Kỷ Tử Hạo vội vã nói sang chuyện khác, cười cười giơ lên chén rượu.



Giang lão gia thấy cháu cưng tươi cười, cái gì cũng quên hết, quả nhiên không hề kiên trì “Ha hả, được được, không nói nữa, cạn chén.”



“Cả nhà cụng ly!” Một đám phụ nữ để phụ họa cho thiếu niên cũng bắt đầu ồn ào.



Vì thằng cháu trai ác ma mà mất đi cơ hội khôi phục nam tính bình thường ngay trước mắt, Giang Kiêu Long thay vì hoan hô tung hoành, thì chỉ có thể câm nín hỏi trời xanh, vì “tiểu đệ đệ” anh hùng lại không có đất dụng võ mà âm thầm rơi lệ…