Đã Là Chuyện Của Hôm Qua
Chương 12 : Nếu dùng thủ đoạn, anh sẽ rất nhẫn tâm
Ngày đăng: 17:32 19/04/20
Một cú điện thoại vang lên trong văn phòng của Hà Phương Đông:
-Ông Hà...Hồ sơ khởi kiện của ông đã hoàn thành...Tôi sẽ gửi cho ông trong buổi sáng nay.
-Cảm ơn luật sư, phiền ông gửi cho phía ông Kiều một bản.
Không ngoài dự đoán của Hà Phương Đông, quả nhiên chỉ khoảng 2 tiếng sau đã có tiếng điện thoại reo:
-Thưa giám đốc Hà...Chủ tịch muốn gặp ông.
-Vâng!
Đẩy cửa phòng ông Văn, Phương Đông cười khẽ:
-Chào chủ tịch!
-Con ngồi xuống đi!
Ném xuống bàn xấp hồ sơ, ông Văn giận dữ:
-Hồ sơ khởi kiện này...con định thế nào?
-Theo những điều khoản thỏa thuận của hai bên thì Cty chúng ta sẽ cho bên công ty bác Kiều vay 150 triệu để cải tạo hệ thống máy móc, trả lương nhân công, tránh trường hợp sản xuất bị đình trệ. Hợp đồng cũng có quy định rõ, chúng ta sẽ không thu lợi nhuận nhưng trong thời gian 3-6 tháng, nếu có nhu cầu cần kíp chúng ta có thể thu lại tiền vay. Tôi đã Fax sang bên ấy về nhu cầu thu nợ...Họ không có khả năng thanh toán nên phải bị khởi kiện ra tòa.
-Con thừa biết việc cho vay chỉ là do bác Kiều không muốn mắc nợ nên ba lập ra bản hợp đồng cho vay này. Điều khoản là không xác định thời gian...Nhưng trong hợp đồng soạn thảo để cho 2 bên ký con lại thay đổi điều kiện hợp đồng...Làm thế khác nào bức chết bác ấy...
-Chuyện làm ăn vốn không thể nói đến tình cảm...Vả lại...chủ tịch...Hợp đồng của chúng ta có quy định, trong thời gian làm việc những gì liên quan tới công ty đều do tôi toàn quyền quyết định. Bản hợp đồng này đã được các đại cổ đông thông qua. Nếu cần chủ tịch cứ cho họp hội đồng quản trị, xem tôi có làm gì sai không?
-Con...
Thực sự tức chết với đứa con này...
-Ba biết chuyện Sương Diệp đã làm cho con bị đả kích rất nhiều. Phương Đông à, bác Kiều cũng không có muốn việc đó đâu con...Con nên nể tình ba.
-Kiều tổng là bạn của chủ tịch...không liên quan gì đến tôi...Nhưng nếu ông ấy trở thành người có ơn với vợ tôi..Thế thì mọi chuyện sẽ dễ giải quyết hơn rồi.
-Ý con là...
-Tôi không nói đến Kiều Sương Diệp. Tôi muốn ông ấy thuyết phục Trình An Ninh...Chỉ có vậy thôi!
-An Ninh...Ta cũng van cháu...Chỉ cần cháu bằng lòng lấy cậu ta...Nhà ta mới có thể được cứu...Ta van cháu. Giúp cho chúng ta đi!
————————
An Ninh đã ngồi bó gối như vậy rất lâu. Cô không biết chuyện gì đang xảy ra trong mấy ngày nay nữa. Ông bà Kiều...Bà ngoại cô....toàn là những người An Ninh phải thọ ơn, dùng cả cuộc đời đền đáp còn chưa đủ. Bây giờ chỉ là...số phận họ đang ở trong quyết định của mình:
-Nếu không đồng ý, anh sẽ không giúp ngoại tôi phẫu thuật sao?
-Không có...Anh đương nhiên sẽ tiếp tục nhờ người phẫu thuật cho ngoại- Hà Phương Đông tỉnh táo- Chỉ là ông bà Kiều...họ sẽ không được yên thân...Lúc đó em phải cưu mang thêm họ. Lương của em chưa được 1000 tệ, có thể lo nổi cho họ sao?
Trong nhà ai cũng tốt với cô cả...Có lẽ trừ tiểu thư ra.....Ông bà chủ, bác Long, thím Quyên đều hết lòng bảo ban An Ninh như ruột thịt.
Họ đều đã rất già rồi...Ngôi nhà đó sụp đổ, họ sẽ sống thế nào? Bản thân An Ninh và ngoại còn lo chưa xong, làm sao có thể giúp đỡ và cưu mang họ. Còn Văn thị, họ mới có thể tiếp tục chống đỡ. Hà Phương Đông đạt được mục đích cũng có thể giúp đỡ họ khi cần.
Lấy Hà Phương Đông? Dù cô từng thất thân với anh, nhưng bản thân An Ninh luôn biết phân biệt thấp cao. Cô không vô liêm sỉ để người ta cho mình lợi dụng vào nhà danh gia vọng tộc. Nơi đó tồn tại những thứ gì, An Ninh đâu phải không biết, đâu phải chưa từng trải qua.
Một lời bằng lòng là giải quyết xong tất cả.
An Ninh thừa nhận mình đang mệt mỏi. Nhà không có...bản thân không có nơi nào để dựa vào. Cô cũng chỉ là một cô gái mới ngoài 20 tuổi, cũng cần một chỗ để tựa nương.
An Ninh đã quyết định rồi.
Những ngón tay bấm số của cô bỗng dưng run rẩy:
-Alo...Làm ơn cho tôi gặp anh Hà Phương Đông...
- Anh đây!
Phương Đông như một cơn lốc ùa tới. Vòng tay xiết chặt thân vóc mảnh mai. Cô không kháng cự nữa, chỉ thoáng giãy nhẹ rồi bất động, chôn mặt trong vòm ngực ấm áp của anh.
Hà Phương Đông biết An Ninh hoàn toàn thỏa hiệp....Trước những đòn tấn công liên tục, cô không thể giữ vững lớp vỏ kiên cường.
Nụ hôn đùa bỡn lên đôi má hồng hồng...Rồi quấn lấy bờ môi mọng đỏ chà xát, trêu đùa. Thân thể cô mềm nhũn trong vòng tay ấm áp của anh.
Cách tốt nhất là làm cho An Ninh không đường quay lại, dù có hối hận cũng không thể lựa chọn là...Ván phải đóng thuyền mà còn phải đóng thật chặt, thật sâu.
Anh kéo cô vào trong. Vốn đã dùng thủ đoạn, một chút cưỡng ép sẽ không gọi là quá đáng...Phương Đông lần xuống dưới...Những chiếc cúc áo mở ra....Dưới sự nhiệt tình lẫn áp chế kia, An Ninh cũng không chống cự được lâu. Cô xuôi tay, chấp nhận số phận...Đã không bao giờ có thể quay lại thời điểm hôm qua được nữa.... An Ninh phải tiếp tục một quãng đời mới ngay trước mặt...Những kỉ niệm êm đềm rồi chỉ là một giấc mộng...Đã là mộng -mộng nào cũng sẽ tan nhanh!