Đã Là Chuyện Của Hôm Qua
Chương 15 : Người trong quá khứ
Ngày đăng: 17:32 19/04/20
Về nhà mới được vài ngày,An Ninh kéo tay chồng, đòi anh dẫn mình ra ngoài mua thêm đồ nội thất. Buổi sáng cô không làm điểm tâm ở nhà, đang đi bỗng nũng nịu than đói bụng đòi vào tiệm ăn. -Anh...Vào đây ăn bánh bao xá xíu đi...Em nghe nói trong đây ngon lắm.
-Ừ- Chiều vợ, Hà Phương Đông đi nhanh hơn..Chỉ cần cô vui, ăn cái món anh ghét nhất đời cũng được thôi.
-Cho 3 xửng bánh bao...
-Em ăn hết sao?- Phương Đông mỉm cười- Định tẩm bổ sẵn sàng để sinh em bé cho anh hả?
-Không có...-Ngượng ngùng, An Ninh đẩy nhẹ vai anh- Em thích ăn thôi mà.
Thực ra hôm nay cô đã có hẹn...Đúng như đã bàn tính, khoảng 5 phút sau, chợt có tiếng reo lên:
-Anh hai...Ba mẹ...Anh hai kìa...
Là Uyển Như và ông bà Văn, có cả Thiên Tường...An Ninh vẫy tay:
-Uyển Như ơi...
Phương Đông cười nhẹ nhìn vợ. Hai cô gái này diễn kịch thật quá vụng về. Anh đã chọn chỗ ngồi khuất thế này, nếu không hẹn trước, chỉ mới bước vào làm sao mà thấy được?
Nhưng nếu cô đã có lòng như vậy, Phương Đông cũng không nỡ làm cụt hứng vợ mình.
Anh gắp bánh bao, rót trà cho mọi người. Cử chỉ rất điềm đạm...Ông bà Văn sau phút bất ngờ khi gặp con trai, cũng đón nhận sự chăm sóc của anh. Một thoáng khách sáo, ngại ngùng là không tránh khỏi nhưng nhờ sự hăng hái, nhiệt tình của bọn trẻ cũng qua nhanh.
-Công việc ở chỗ mới thế nào rồi anh hai?- Thiên Tường lên tiếng phá tan sự im lặng. Anh cũng mong muốn, người anh này có thể về nhà cùng mọi người chung sống vui vẻ.
-Cũng tốt...Bên này anh phụ trách bộ phận nhân sự...Là sở trường mà.
Phương Đông trước đây đảm nhận công việc của một chuyên gia đàm phán đầy kinh nghiệm của những công ty tuyển chọn nhân tài ở Mỹ nên đối với công việc này vốn không khó khăn gì.
-Vậy thì tốt quá!
-Đừng nói chuyện công việc nữa...Hôm 10 tây này là sinh nhật ba con. Con về nhé Phương Đông?
-Dạ...Con sẽ về!
Sao vẫn có cảm giác xa lạ?....Dù Hà Phương Đông không hề né tránh, nhưng lại tạo nên một bức tường ngăn cách nhưng mà cũng rất khó bước qua.
-Anh hai..Hôm nay em với chị dâu đi dạo phố nha...
-Ừ...Phương Đông sực nhớ ra chuyện gì- Em xem ởđây có gia sư nào uy tín thì giới thiệu cho chị em đi. Côấy sẽ ôn thi vào đại học sư phạm năm sau.
-Thật sao? Vậy không cần tìm người đâu. Em làm gia sư cho chị hai cho.Được không anh hai?
-Vậy thì tốt quá rồi- Phương Đông lấy một tấm danh thiếp đưa cho Uyển Như- Địa chỉ nhà anh hai...Em có thể đến bất cứ lúc nào.
Uyển Như rất mến người anh trai này. Anh nói không có nhiều tình cảm với gia đình, song cô không tin những quan tâm trước đây, Phương Đông giành cho cô không phải từ tình thân ruột thịt.
....An Ninh không giấu Hướng Tình chuyện gì cả. Cô chậm rãi kể hết chuyện xảy ra trong hai năm qua, đặc biệt là thời gian gần đây, chỉ là giấu lại một chút nguyên nhân lấy chồng vội vã. An Ninh không muốn bạn phải lo nghĩ cho mình.
Chuyện đã dứt nhưng mắt Hướng Tình vẫn tròn xoe...Chuyện đời đúng là không lường trước được....An Ninh...
-Nghĩa là bạn...-Nhìn xuống tay An Ninh, Hướng Tình vẫn còn nửa tin nửa ngờ – Bạn...bạn có chồng rồi à?
-Ừ. Chúng mình mới kết hôn được 3 tháng thôi.
-Anh ấy tên gì?
-Anh ấy họ Hà...
-Vậy bạn là bà Hà rồi?- Hướng Tình khúc khích- Thật lòng mình cũng mong bạn sau 1 thời gian dằn vặt anh ta sẽ có thể...Nhưng giờ chuyện lại xảy ra như vậy. Anh ta coi như có phước mà không biết hưởng rồi.
An Ninh lại lảng đi khi nhắc về người đó...Dù lòng rất muốn biết...Dạo này anh ấy thế nào...
-Dù sao cũng từng yêu nhau...Anh ta giờ thê thảm lắm...Nửa năm trước, cái tên khốn kiếp Phạm Vũ Thần ăn chơi sa đọa bị xe tông.Có lẽ lương tâm bị chó ăn của hắn còn lại được một chút xíu nên thú thật mọi chuyện cho anh ta nghe...Nghe xong, anh ta nổi trận lôi đình, quay về tra hỏi Tâm Ninh đó...Nó khai hết...Bạn được minh oan rồi. Hắn như phát điên đi tìm kiếm bạn khắp nơi. Nửa năm trước...cũng từng có ý đến đây tìm nhưng con nhỏ đó giở độc chiêu, đòi sống đòi chết cắt cổ tay...Hết tình còn nghĩa mà...Nghe nói 1 tháng trước đã chính thức chia tay rồi.
Nửa năm trước...Thời gian An Ninh gặp biến cố trong đời. Nếu anh đến đây thì có khi đã......
Nếu anh đến...
Nếu anh...
Đã có chữ "nếu" xen vào.
Duyên phận đôi khi có nhiều trò cợt nhả. Duyên là duyên, nợ là nợ và định mệnh là một thứ gì khó đổi thay.
-Bạn khi nào thì về Trùng Khánh?
-Tuần sau...
-Hay là bạn đến ở với mình đi...Nhà mình cũng gần đây. Không cần phải tốn tiền thuê trọ.
-Ở nhà bạn à? Còn chồng bạn thì sao?
-Anh ấy cũng không khó tính lắm đâu...Nhưng bạn yên tâm, anh ấy đi công tác rồi, không có nhà đâu.
-Vậy thì được. Lâu rồi không gặp bạn, Hướng Tình ôm lấy An Ninh, ngọt ngào- Mình tối nay nhất định phải ôm lấy bạn mà...chọt...chọt chết luôn.
An Ninh mỉm cười, nụ cười còn mang theo bao nỗi lòng trong quá khứ.
Hướng Tình cười, đùa giỡn nhưng lòng cũng không khỏi ưu phiền.
Đã từng yêu nhau như thế, những tưởng sau khi hiểu ra, hành hạ hắn một chút rồi gương vỡ lại lành, An Ninh và Triển Văn sẽ có một kết thúc Happy End.
Định mệnh không đoán được...Đáng giận cho hắn và cũng thật đáng thương.