Đã Là Chuyện Của Hôm Qua

Chương 2 : Làm cho rõ

Ngày đăng: 17:32 19/04/20


Đến khi Tiêu Khiết thức dậy, trời đã sáng rõ. Cảm giác mệt mỏi, thân thể đau nhức khiến cô không muốn bước khỏi giường.



Nhưng mà...



Nhìn đồng hồ, đã gần 6 giờ sáng. Sắp tới giờ Niệm Bằng đi học, rồi Diệp Vũ cũng phải đi làm.



Cô bật dậy ngay...



Không còn thời gian xấu hổ vì những dấu đỏ hằn trên cổ, Tiêu Khiết vội vàng làm vệ sinh cá nhân...



Phía dưới có tiếng người...



Diệp Vũ vừa bồng Niệm Bằng khỏi nhà vệ sinh.



-Mẹ....



Cái vóc dáng nhỏ nhắn chạy đến ôm chân mẹ. Cúi xuống, hôn lên má con, Tiêu Khiết dịu dàng:



-Niệm Bằng dậy rồi à? Ngoan quá!



-Chú...chú kêu con dậy. Chú còn tắm cho con nữa.



Nhìn kỹ lại, mái tóc của Niệm Bằng vẫn còn ướt. Người Diệp Vũ cũng ướt nước...Nhưng gương mặt anh không còn cau có mà có vẻ rất vui.



-Làm phiền anh quá...Cám ơn anh...



-Em làm thức ăn sáng đi. Một lát tôi đưa Niệm Bằng đi học cho.



-Nhưng mà...



-Đi với chú nhé Niệm Bằng. Chú cho con đi xe đẹp, chạy êm lắm...



-Dạ.



Bữa cơm sáng đầu tiên của gia đình họ. Niệm Bằng vẫn còn hết sức rụt rè.



Tiêu Khiết đã chuẩn bị tinh thần đón chờ "giông bão" từ Diệp Vũ. Khi sắp đến ngày cưới, hắn luôn tỏ ra hắn học, còn tra tấn tinh thần cô bằng những lời rất khó nghe.



Tiêu Khiết chấp nhận tất cả. Thà rằng không biết. Nhưng 6 năm qua, biết những chuyện xảy ra cho Diệp Vũ, lòng cô luôn cảm thấy áy náy không yên. Thêm chuyện mới. Diệp Vũ bỏ tiền ra cứu Niệm Bằng. Vẫn là cô nợ anh...



-Sao em ăn ít vậy?



Một quả trứng muốn được gấp vào chén cho Tiêu Khiết. Diệp Vũ đang nhìn cô, biểu hiện không hề có vẻ khác lạ gì.



-Tôi...tôi no rồi.



-Niệm Bằng ăn no rồi.



Tiếng trẻ con non nớt. Diệp Vũ gác đũa, lấy khăn lau miệng cho cậu nhóc:



-Vào rửa mặt, thay quần áo rồi đi học. Chú cho Niệm Bằng 15 phút. Nhanh lên!
-Ừ!



Hai tiếng sau, Diệp Vũ và Hà Phương Đông cùng đối diện nhau trong một quán ăn nhỏ...



-Cà phê vẫn thơm như xưa.



-Ừ.



-6 năm rồi còn gì...



-Hẹn tao ra đây không phải để thưởng thức cà phê thôi đấy chứ? Muốn gì?



-Mày là người cuối cùng trong đám bạn bè chúng ta gặp lại Tiêu Khiết. Mày thấy cô ấy lúc đó thế nào?



-6 năm trước à?



Tiêu Khiết có vẻ tiều tụy...Khi gặp Phương Đông,cô đang làm người phục vụ trong một cửa hàng...Gặp anh, cô quay đi rất nhanh, sau đó thoáng chốc đã đi như chạy. Gọi Hà Phương Đông vô tâm cũng được. Nhưng một khi cô đã muốn trốn tránh, anh nhất định sẽ chẳng làm phiền tới Tiêu Khiết làm gì.



-Không nhớ nữa. Thấy cô ấy hơi ốm. Vậy thôi...



-Tao muốn làm cho rõ một chuyện.



-Chuyện gì?



-Chuyện cô ấy phản bội tao...Chuyện Niệm Bằng...Nó...nó có phải là con tao không?



-Sao lúc đó mày không làm cho rõ?



-...............



Im lặng...Im lặng vì không biết nói gì.



-Bây giờ lật lại, có ích gì? Chuyện đã qua lâu vậy rồi mà.



-Tao không muốn trong lòng vướng một cái gai..



-Nếu Niệm Bằng không phải là con ruột của mày thì sao? Mày sẽ làm như những gì mày dự định trước đây, hành hạ Tiêu Khiết cho đến khi cả hai sứt đầu chảy máu, đau khổ đều sao?



-Tao...



-Hận một người là hận cả đời...Chuyện cũng đã qua rồi, tại sao còn phải truy cứu làm gì...Yêu và cưới người mình yêu cũng là một hạnh phúc...Hành hạ người ta, bộ sẽ làm mình dễ chịu hơn sao?



-Tao thừa nhận tao ích kỷ.- Diệp Vũ dụi thuốc – Mỗi lần nhớ tới cảnh cô ta và người đàn ông khác, lại còn có con, tao chỉ muốn giết cô ta cho hả giận.



-Thế là yêu quá hóa cuồng rồi. Không yêu mắc mớ gì ghen, có phải không?



Phương Đông nhấp một ngụm trà. Với Diệp Vũ, anh không bao giờ muốn tranh luận. Đơn giản là do quan niệm hai bên trái ngược. Đối với Hà Phương Đông, chỉ cần hôm nay tốt, không cần quan tâm ngày hôm qua chuyện gì đã xảy ra, xấu tốt thế nào.



-Là bạn bè thì giúp mày một chút.Tao sẽ tìm hiểu những chuyện xảy ra trong 6 năm qua...Chỉ mong mày nhớ.Trẻ con là vô tội. Dù thế nào cũng không nên đụng tới đứa nhỏ. Nó vô tội..Hận thù của người lớn, đừng lôi con nít dính vào...