Đã Lâu Không Gặp

Chương 12 :

Ngày đăng: 17:24 18/04/20


Buổi họp báo về , có thể nói đây là buổi họp báo của bộ phim được chú ý nhất trong làng giải trí năm nay. Một phần do hai công ty đứng đầu ngành giải trí là Live và Top hợp tác sản xuất, đội hình diễn viên đẹp mắt, đội ngũ làm phim hàng đầu, quan trọng nhất là do tiểu thiên vương Tư Không Cảnh đảm nhiệm vai nam chính, hơn nữa nữ chính được chọn, Phong Hạ, là nhân vật gần đây mới có xì căng đan truyền ra với Tư Không Cảnh.



Trước khi buổi họp báo bắt đầu, Phong Hạ ở phía sau đã chuẩn bị xong trang phục và make up, rất an tĩnh ngồi chờ trên ghế.



Lâu Dịch đang ở trước gương sửa sang lại tóc, bỗng đi đến gần cô, nhún mình nhảy lên ngồi trên bàn trang điểm, khom lưng nói nhỏ bên tai cô, “Này, khẩn trương sao?”



Cô đưa mắt nhìn cậu ta, giơ bàn tay đã bị mồ hôi làm cho hơi ướt , “Có chút”.



Đây dù sao cũng là bộ phim đầu tiên cô đảm nhận vai chính, cũng là lần đầu tiên cùng Tư Không Cảnh đóng chung một bộ phim.



Huống chi hai ngày trước, xì căng đan của bọn họ mới gây xôn xao dư luận, mặc dù chuyện đã được xử lý ổn thỏa nhưng cô vẫn luôn biết rằng có bao nhiêu người ngoài kia vẫn đang chờ cơ hội để cười nhạo, châm chọc cô.



Lâu Dịch nhíu mày, đưa mặt đến gần bàn tay cô, “Nơi này mở điều hòa làm mình lạnh muốn chết ,vừa đúng lúc thấy cậu đang nóng, nào, lại đây cho gia xin ít hơi ấm.”



Cô lập tức rút tay về, lườm cậu ta một cái.



Lúc này ở ngoài cửa bỗng nổi lên một trận ồn ào, hai người quay đầu lại nhìn thấy một người con gái với mái tóc dài, gợn sóng xoăn màu rám nắng đang xuất hiện phía cửa.Cô mặc một chiếc váy đỏ rực rỡ ôm lấy thân hình hoàn mỹ, nổi bật dáng ngọc và khuôn mặt xinh đẹp vô cùng quyến rũ.



Lynn Trần Dĩnh.



Nữ nghệ sĩ nổi tiếng nhất hiện nay ở công ty Top,cùng công ty với Phong Hạ và Lâu Dịch, vốn là người dự định được giao cho vai chính trong .



Trần Dĩnh bước tới ngồi xuống ghế đã được chuẩn bị trước, phụ tá bên cạnh liền lập tức tiến lên đưa nước và khăn lông, ngay cả chủ biện Phương cũng phái người tới, trên mặt cung kính nói chuyện với cô.



“Haiz, nhưng đáng tiếc quá.” Người đó đang đứng gần bên người Trần Dĩnh , lớn tiếng nói , “Tài năng diễn xuất của Trần Dĩnh ai cũng phải công nhận, tôi nghĩ lần này cô không nhận vai nữ chính trong cũng là Top cố ý giữ lại để giao kịch bản tốt hơn cho cô thôi”.



Anh ta vừa nói xong,mấy người trợ lý xung quanh liền phụ họa theo, một người trong số đó thấy Phong Hạ đang ở bên cạnh, cố ý cao giọng , “Đúng vậy. Kĩ thuật diễn của Lynn dĩ nhiên không có ai phủ nhận, còn đoạt được giải Nữ diễn viên xuất sắc nhất cơ mà, làm sao có thể đem mấy người không có chút danh tiếng gì ra mà so sánh được.”



“Người dựa vào xì căng đan để được biết đến thì có thể có tài năng gì?” Đang giúp đỡ Trần dĩnh sửa lại tóc, nhà tạo mẫu tóc cười hai tiếng , “Nói không chừng đều đã vụng trộm ‘lăn nhiều lần ‘, vượt qua thiên tân vạn khổ mới được nhận vai diễn, Lynn, cô ở thời điểm quay phim không nên biểu hiện quá xuất sắc , tránh cho đạo diễn tạm thời muốn đổi nữ chính …Vậy thì sẽ làm tổn thương tâm hồn yếu đuối của người khác đó.”



Nói xong, mọi người quanh đấy đều nhỏ giọng cười.



Lâu Dịch cau mày lại, vẻ mặt lập tức lạnh xuống, Phong Hạ thấy vậy liền đưa tay vỗ nhẹ lên chân của anh, lắc đầu một cái với anh ta .



Bên kia, Trần Dĩnh lúc này nhìn qua gương thấy Phong Hạ và Lâu Dịch ngồi cách sau lưng mình không xa, liền vẫy tay ý bảo người bên cạnh mình lui ra một chút, từ trên ghế đứng dậy đi tới trước mặt Phong Hạ, “Sum-mer”.



Vẻ mặt Phong Hạ không có chút gì thay đổi, cũng từ trên ghế đứng dậy lễ phép gật đầu một cái , “Lynn”.




“Chờ một chút.” A Phổ nhíu nhíu mày, tay chống cằm đánh giá cô một lượt, chợt bước nhanh đến hộp đựng trang sức lấy ra một vật giúp cô cài lên tóc.



“Ok. Đại sự đã thành.” A Phổ vỗ tay một cái, trên mặt lộ ra nụ cười hết sức hài lòng.



“Vậy em có thể đi soi gương được chưa ạ?” Cô chỉ vào cái gương ở cách đó không xa.



“Không thể.” A Phổ cười hết sức mập mờ, kéo cô đi ra bên ngoài “Nếu như muốn biết bản thân trông như thế nào khi mặc trang phục này...”



Bên ngoài, cả studio đều đang bận rộn bố trí sắp xếp công việc.



“Chỉ cần xem ánh mắt của bọn họ khi nhìn cô.”A Phổ cười đẩy cô ra.



Lâu Dịch đang phiền não đi đi lại lại gần cửa chính bỗng thấy cô ra ngoài, chợt dừng bước, ánh mắt dần tập trung, khóe miệng nhếch lên quyến rũ.



Ánh mắt ấy là kinh ngạc, tán dương, khích lệ.



Bên kia, Trần Dĩnh và nhiếp ảnh gia đang trao đổi, lúc này cũng dừng lại đối thoại, ánh mắt nhìn cô trở nên tịch mịch, lạnh lẽo.



Tư Không Cảnh đang đùa giỡn v ới đạo diễn, ánh mắt từ từ rơi trên người cô thì lập tức tối lại.



Phong Hạ nhìn anh, từ trước tới nay ánh mắt của anh luôn tĩnh lặng, giờ đây bởi vì cô mà trở nên gợn sóng, không khắc chế được càng lúc càng nóng bỏng.



“Khụ khụ,” Đạo diễn đang cầm kịch bản lúc này mới ho nhẹ mấy tiếng, nở nụ cười, “Phong Hạ này thật là không tệ, nói thế nào nhỉ? Quả thực là phiêu dật xuất trần nhưng cũng không mất đi nét đáng yêu.”



Những người khác cũng đều như tỉnh giấc từ trong mộng, nhìn về phía cô, ánh mắt đều không giấu nổi sự kinh ngạc v à than thở.



Cô cũng cảm thấy hơi ngại ngùng, liền cười một tiếng, lui về phía sau một bước, định trở lại phòng hóa trang tạm thời tránh mặt một chút, ai ngờ, Tư Không Cảnh chợt buông kịch bản xuống, bước chân về phía trước.



Phong Hạ bỗng giật mình, không kịp phản ứng, chỉ ngơ ngác đứng tại chỗ, nhìn khoảng cách của anh và cô ngày càng gần.



Dưới con mắt của tất cả mọi người, anh rốt cuộc đi tới trước mặt cô, khẽ mỉm cười đưa tay về phía cô.



Trang phục của anh khác hoàn toàn của cô nhưng hiệu quả lại giống nhau đến lạ kỳ, chiếc áo dài trắng, c ó m àu v àng đen vây quanh, cả người toát lên ý vị ti ê n hi ệp nồng hậu.



“Nàng có nguyện ý cùng tại hạ ở chốn bồng lai tiên cảnh thưởng trà ngon, đón gió mát, ngắm trăng sáng, cưỡi mây trắng đi chu du tứ hải ?”