Đã Lâu Không Gặp
Chương 15 :
Ngày đăng: 17:24 18/04/20
Lúc này trong lòng mỗi người ai cũng hiểu ra, vị trí nữ chính, nhìn qua giống như do Trần Dĩnh đảm nhiệm
Phong Hạ đứng tại chỗ nhìn gương mặt tinh xảo và nụ cười ung dung của Trần Dĩnh, ngón tay nắm chặt ghim vào lòng bàn tay
Cô ra lệnh cho mình, bắt bản thân phải bình tĩnh lại
Thật ra cô hiểu rất rõ, hành động của Trần Dĩnh tuy nói là giúp đỡ nhưng thực chất chính là khiêu khích cô
"Cám ơn!" Lâu sau, cô hít vào một hơi thật sâu, cúi đầu một cái với Trần Dĩnh
Trần Dĩnh khẽ mỉm cười, vô cùng vui vẻ trở lại ghế nghỉ ngơi của mình, Tư Không Cảnh nhìn Phong Hạ, vừa định nói chuyện với đạo diễn Kim thì Lâu Dịch đang ngồi nghỉ ở ghế đột nhiên đứng lên
"Đạo diễn Kim, kế tiếp là cảnh tôi và Phong Hạ diễn chung” Lâu Dịch thả chai nước xuống “Hiện tại tâm tình tôi khá tốt, để tôi và Phong Hạ cùng diễn chung, tôi giúp cô ấy tìm cảm giác dễ nhập vai hơn, có thể tốt cho các cảnh phim sau”
"Ừ!” đạo diễn Kim gật đầu một cái, vẻ mặt nghiêm túc nhìn về phía Phong Hạ “Phong Hạ, tôi cho cô cơ hội thích ứng cuối cùng, không thể làm trễ tiến độ của phim nữa”
Phong Hạ “vâng" một tiếng, không nói gì thêm, bước tới vị trí diễn đối mặt với Lâu Dịch
Tất cả mọi người nhìn bọn họ, đạo diễn Kim đứng một bên, nhẹ nhàng ra dấu tay, ý bảo bắt đầu
Nhân vật mà Lâu Dịch diễn là một vị công tử phong lưu đa tình, tôn trọng tự do cá nhân mỗi người, cùng với tính cách thật của cậu ta giống nhau hoàn toàn, cho nên diễn xuất cũng như biểu hiện hàng ngày
Hoạt cảnh bố trí mộng ảo, khóe miệng trước sau như một cười như không cười, nói với một diễn viên đóng tiểu tiên bên cạnh nhưng ánh mắt lại nhìn Phong Hạ
"Ah, vị mỹ nhân này. . . . . . Từ đâu đến đây?"
Phong Hạ vừa nghe giọng điệu của cậu, lập tức nghĩ đến những hành động của cậu khi còn sinh hoạt chung, có thể vì dành một chén cơm trứng chiên mà vung tay múa chân, thiếu chút nữa làm cô bật cười tại chỗ
"Nga. . . . . . Thì ra là muội muội của Cung Tâm tiên, Lăng Vân?" Anh nói lời thoại của mình rồi nhìn cô, ánh mắt lười biếng quét qua một vòng, làm ra tư thế lười biếng, trên mặt lộ ra nụ cười trêu ghẹo “Lần đầu gặp nhau, tại hạ quá mức kinh ngạc, kính xin mỹ nhân thứ lỗi”
"Không cần khách sáo" Cô cũng hé miệng cười cười, sự mệt mỏi trong lòng đang dâng trào bị cậu làm cho từ từ biến mất
Lời thoại cứ một câu tiếp một câu, cô và cậu ta phối hợp lẫn nhau, hành động, ánh mắt, tất cả đều trôi chảy đến mức cô cũng cảm thấy kinh ngạc
Thật sự rất dễ dàng, cô không hề cảm thấy khẩn trương nữa
"Này, cậu không phát hiện à?"
Lúc này, hai phụ tá đứng bên cạnh Tư Không Cảnh, một người mở miệng nói rất nhỏ “Mình cảm thấy, Phong Hạ và Lâu Dịch rất ăn ý, thời điểm ăn cơm buổi trưa cũng không thân thiết lắm”
"Đúng vậy!" cô gái còn lại đứng bên cạnh cũng gật đầu một cái, "Không phải hay nói những cặp yêu nhau thì đóng phim rất ăn ý sao? Cô ấy và Tư Không Cảnh diễn chung, một chút ăn ý cũng không có. Thời điểm ăn trưa hôm nay, phụ tá của Trần Dĩnh cũng đoán như vậy, có phải hai người họ mới thật sự là một cặp?”
Hai cô bé dù nói chuyện rất nhỏ nhưng hầu như Tư Không Cảnh đều nghe thấy rõ
Anh không nhúc nhích nhìn nơi hai người kia đang diễn, ánh mắt càng lúc càng lạnh
Cô và Lâu Dịch diễn chung, hay diễn cùng những diễn viên khác đều vô cùng ăn ý
Hơn nữa so với khi diễn chung với anh, tốt hơn rất nhiều
Rất nhanh, cảnh diễn giữa cô và Lâu Dịch kết thúc, cảnh quay cuối là lúc cô nhìn Lâu Dịch mà cười, nói lời tạm biệt với cậu ta
"Tư Không" Cô bị anh kéo, suy nghĩ một chút rồi mở miệng nói, “Anh đang ghen phải không?"
Cô có thể cảm nhận được ánh mắt sắc bén của anh nhìn Lâu Dịch, không chỉ vậy, buổi chiều ở studio cô cũng lờ mờ nhận ra
Anh ghen vì cô và Lâu Dịch diễn rất ăn ý, ghen vì cô đi với Lâu Dịch mà không báo cho anh đã đi mất
Anh nghe cô nói nhưng chỉ cúi đầu nhìn cô mà không hề trả lời
Trên mặt Phong Hạ lộ ra nụ cười xảo trá, vươn tay ngắt cái mũi cao cao của anh “Anh thật hư”
Anh vẫn không nói gì, rồi đột nhiên xoay người đè lên người cô, hôn cô thật sâu
Đôi môi bị lấp kín, cái mũi cũng bị hơi thở của anh ngăn chặn, "Ưm…. Tư Không Cảnh……. Em không thở được"
Anh giả vờ không nghe thấy, lại dùng lực mút môi cô thật mạnh, nuốt luôn cả lời nói của cô
Tư Không Cảnh cúi đầu nhìn đôi môi sưng đỏ của cô, một lát sau mới chậm chạp nói “Anh không có cách nào chấp nhận”
"A?" Cô ngẩn ra, "Không có cách nào chấp nhận cái gì?"
"Trừ anh ra, em có hành động thân mật với bất kì người đàn ông nào” Giọng anh trầm xuống “Anh đều không chấp nhận”
Âm thanh của anh trầm thấp, mang theo vài phần lạnh nhạt, lại có thể để lộ ra sự khác thường trong cảm xúc
Cô nhìn anh, ánh mắt đầy dịu dàng, lâu sau đưa tay ôm lấy cổ anh, nhỏ giọng nói “Em cũng vậy, không thể!!”
Cô cũng không thể chấp nhận, giống như hôm nay nhìn anh và Trần Dĩnh diễn chung, đụng tay đụng chân mà lòng cô cực kì khó chịu
Bởi vì quá yêu, nên ham muốn độc chiếm càng mãnh liệt, chỉ muốn anh là của riêng cô, bề ngoài của anh, tình cảm của anh, cảm xúc của anh…… cũng không muốn bất kì ai nhìn thấy
Cô rất yêu anh, cho nên suy nghĩ này, rất bình thường phải không?
"Hạ Hạ." Anh cúi đầu nhìn cô không chớp mắt, "Em. . . . . ."
Anh chỉ mới nói một chữ, nhưng nét mặt lại như đắn đo, phân vân, qua thật lâu cũng không nói tiếp vế còn lại
Ánh mắt cô lóe lên một cái, như đã hiểu điều anh muốn nói
Lâu sau, anh ôm rời khỏi giường, đặt cô xuống, chỉnh sửa lại tóc cho cô “Bây giờ đổi đồ diễn, em và anh sẽ thử diễn các cảnh, giống như những gì diễn hôm nay”
"Hả?" Cô nhất thời không kịp phản ứng.
“Về sau vào mỗi buổi tối, anh và em sẽ tập diễn trước, như vậy khi diễn thật, em sẽ quá khẩn trương mà lo lắng” Khóe miệng anh khẽ nâng lên “Nếu làm, nhất định phải làm xong, phải thật cố gắng. Cho dù kết quả chưa chắc tốt nhưng sẽ không hối tiếc, đúng không?”
Chung quy là vì anh quá yêu cô
Yêu đến mức nếu biết cô càng hoàn hảo, thì sẽ càng xuất sắc hơn, dần dần sẽ có nhiều chuyện anh không thể nắm trong tay, nhưng cũng vì yêu cô mà anh không muốn ép cô làm những điều cô không thích
Mà chỉ cần là điều cô muốn làm, anh sẽ không tiếc bất cứ điều gì để giúp cô đạt được