Đã Lâu Không Gặp

Chương 17 :

Ngày đăng: 17:24 18/04/20


Người phụ trách của Live nói xong liền nhìn về phía Mục Hi có ý xin phép.



Lúc này, Mục Hi nhìn về phía đạo diễn Kim, gật đầu nhẹ một cái, giọng nói trầm thấp, nguội lạnh, “Vừa rồi ở trên xe, tôi đã xem qua kịch bản, nếu như cần thiết, bây giờ tôi có thể diễn một cảnh ngắn.”



Thời điểm anh ta nói chuyện, chung quanh cơ hồ không vang một tiếng động. Đạo diễn Kim hình như cũng có chút bị khí thế của anh ta lấn bước, im lặng một lúc mới nói, “Ừ, tốt, có thể.”



Phong Hạ đứng tại chỗ, còn chưa kịp phản ứng thì đã thấy Mục Hi xuyên qua những người ngăn trở đi tới trước mặt cô, từ trên cao nhìn xuống nói “Cô là người đóng nữ chính?”



Ánh mắt của anh ta thực sự là quá mức sâu lãnh, nhất thời cô cảm thấy hơi khó chịu, lui về phía sau nửa bước mới nói “Đúng vậy.”



“Vậy thì phiền cô một chút.” Khi anh ta nói chuyện, giọng tuyệt không cho người khác con đường cự tuyệt.



“Phong Hạ” Chủ quản tổ diễn viên dùng ánh mắt ý bảo cô “Cô đi diễn cùng với Mục Hi một đoạn đi.”



Phong Hạ trong lòng không quá tình nguyện nhưng cô còn chưa lên tiếng, Trần Dĩnh đang ở một bên đột nhiên bước lên trước mấy bước, giọng nói dịu dàng “Tôi cũng có thể phối hợp diễn cùng anh, phần diễn của hầu hết các diễn viên trong kịch bản tôi cũng tương đối rõ ràng.”



Mục Hi nghiêng đầu nhìn cô ta, chỉ nói ra hai chữ “Không cần.”



Anh ta cứ như vậy, dùng hai chữ để cự tuyệt lời mời diễn của nữ nghệ sĩ nổi tiếng nhất trong giới giải trí.



Sắc mặt của Trần Dĩnh lập tức thay đổi, vẻ mặt hết sức rối rắm, giống như là không thể tin, như là tức giận, khổ sở. Mà những người ở đó thấy thế, mặt ai cũng khác thường nhưng cũng không ai dám lên tiếng nói gì.



Mục Hi cũng không quan tâm, chỉ bình tĩnh nhìn Phong Hạ đang đứng cách đó không xa.



Phong Hạ hít một hơi thật sâu, một lúc sau mới đi tới.



Cả studio yên lặng như tờ, Mục Hi đợi cô đi vào trường quay sau đó dừng lại, mới chầm chậm nói “Sáng nay lúc ở bên suối, ta chợt nghĩ tới một chuyện,” Mới vừa rồi còn là một người lạnh lùng, hờ hững, lúc này trên mặt lại từ từ lộ ra một nụ cười, “Lúc ta còn nhỏ, trên núi giả cạnh cái ao ta thường tắm, ta có khắc lên đó một hàng chữ.”



Trên gương mặt anh tuấn của Mục Hi không kiềm chế được nụ cười. Là Phong Nhã, nhìn thân mật như thế, lại xa cách như vậy,



Cô rất quen thuộc với hình ảnh của Lâu Dịch khi diễn những vai như thế này, đa tình, du côn,… Nhưng lại không biết, một nhân vật do Mục Hi tạo dựng lại đánh vào thị giác người xem như vậy.



Làm cho người ta biết rõ con đường phía trước là địa ngục sâu không thấy đáy mà vẫn kích động nhảy vào.



“Đã có thủy mặc thanh hoa, sợ gì khoảnh khắc phương hoa.” Anh ta mặc thường phục, không thay trang phục, nhưng lại không hề có một chút nào là không ăn nhập với hoàn cảnh này cả “Những lời này ta thực sự rất thích, An Bình, nàng có thích không?”



Hấp dẫn rung động lòng người, phong lưu đến tận xương tủy.



Cô nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của anh ta lúc này từ từ nổi lên nhu tình, dung móng tay bấm bấm vào long bàn tay mình, mới nói theo kịch bản “Tựa như màu của nước, cho dù sẽ theo ngày từ từ mà tiêu tan, phai mờ đi, có thể không còn đẹp như lúc đầu, nhưng cũng đã thấm vào tận xương tủy, xác nhập vào mặt nước, đúng không?”
Một người con gái trần truồng đang nằm trên gương, không ngừng ngâm lên thành tiếng, mà sau lưng, người đàn ông quần áo chỉnh tề, chỉ là cởi nửa quần, mặt không thay đổi giữ lấy hông của người con gái, hung hăng tiến vào từ sau.



Dù có khoảng cách, nhưng cô nhìn một cái là có thể nhận ra, gò má nghiêng tinh xảo kia, là Trần Dĩnh.



Mà càng làm cho người ta lạnh người, chính là, gương mặt vô cảm của người đàn ông, là Mục Hi.



Hơi thở dâm mị, âm thanh ngâm vang, cơ hồ khiến cho cô không có ở trong phòng cũng run rẩy cả người. Cô trợn tròn mắt, lui về phía sau hai bước, bữa ăn khuya trên tay cũng suýt rơi xuống.



Bên trong đang là lúc hoan ái kịch liệt, cả người cô cứng nhắc, không nhúc nhích, tầm mắt Mục Hi chợt quét tới.



Anh ta nhìn thấy cô.



Cái nhìn lạnh băng kia, xông thẳng vào thần kinh, Phong Hạ không chần chờ, chạy về phòng mình với tốc độ nhanh nhất, cắm thẻ mở cửa, vội vàng nghiêng người vào phòng.



Cô đặt đồ ăn trên bàn, trái tim trong ngực đập liên hồi.



Một màn kia thật quá kinh hãi, cô chưa bao giờ nghĩ tới việc mình sẽ nhìn thấy loại cảnh tượng ấy, cũng như chưa từng nghĩ người trong cuộc lại là người cô quen biết.



Đầu óc trống rỗng. Chuông điện thoại đột nhiên vang lên. Cô chậm rãi điều chỉnh hơi thở mới nhận, âm thanh của Tư Không Cảnh vanh lên “Về đến phòng rồi?”



“Vâng.” Cô đáp lại một tiếng, cảm giác gò má của mình đỏ bừng.



Hình như anh nghe ra được điều gì “Chạy vội sao? Vẫn còn không thoải mái à?”



“Không có…” Cô lắc đầu một cái, trong lòng đấu tranh gần 30 giây, mới nơm nớp lo sợ nói “Tư Không, em…”



“Hả?”



“Em vừa mới… vừa mới…” Gương mặt cô cũng hồng đến độ nhỏ ra máu, “Thấy được…”



“Nhìn thấy gì?” Anh uống một ngụm nước, âm thanh mê hoặc.



“Tư Không.” Cô dùng sức lắc đầu, đột nhiên không kịp suy nghĩ, trực tiếp thốt lên “Anh đã xem qua phim AV chưa?”



Tư Không Cảnh nghe xong những lời cô nói chợt im bặt, ngay cả một chút âm thanh cũng không có.



Phong Hạ vừa gấp vừa thẹn thùng, đi đi lại lại quanh chỗ ngồi, vừa gấp gáp muốn nói để giải thích ý của mình, lại nghe thấy âm thanh chậm rãi của anh truyền đến “Phong Hạ, đây là em đang quyến rũ anh sao?”