Đã Lâu Không Gặp

Chương 22 :

Ngày đăng: 17:24 18/04/20


Trong phòng rất yên lặng, chỉ còn có tiếng vang nhẹ từ chiếc ti vi treo trên tường.



Phong Hạ ôm lấy cổ Tư Không Cảnh, không nói câu nào, nước mắt cứ thế thi nhau rơi xuống, làm áo khoác của anh bị thấm ướt một mảng.



Mà thần sắc của Tư Không Cảnh từ lúc ngồi một mình là hờ hững, dần dần mềm xuống, lúc này từ từ vươn tay ôm lấy eo cô, ánh mắt lóe lên trong chốc lát, nghiêng đầu hôn nhẹ lên tóc cô “Được rồi, đừng khóc.”



Âm thanh của anh khàn khàn, mang theo cả sự xao động, yêu thương, cưng chiều.



Rất dịu dàng, làm cho người ta tham lam quyến luyến, rất giống với giọng của anh trong những ký ức ngọt ngào kia.



Cô nghe xong, nước mắt càng ào ra nhiều hơn.



Anh khẽ thở dài, đem cô ôm lên đùi, một bên cầm khăn giấy lau nước mắt cho cô.



Cô nhìn anh, mắt đỏ lên “Tư Không Cảnh, em vẫn luôn tự cho rằng em kiên cường hơn người khác, hơn nữa càng ngày càng kiên cường hơn.”



Nhưng chỉ cần đứng trước mặt anh, tất cả mọi phòng bị, mọi sự chống đỡ của cô trong nháy mắt đều hoàn toàn tan rã.



Cô không có chút nào cất giữ riêng mình với anh, cho nên mới biết cô yêu anh bao nhiêu, thương anh bao nhiêu.



“Anh biết.” Anh vuốt nhẹ tóc cô, chậm rãi nói “Cho nên, Hạ Hạ, không phải lúc nào anh cũng kiên cường như em nghĩ.”



Cô có thể nhìn thấy tình yêu cùng nỗi đau nơi đáy mắt anh, cũng có thể nhìn thấy chúng lắng đọng dầy phức tạp.



“Chính vì như vậy cho nên anh vì những điều người khác nói, chưa đi chứng thực mà đã dao động, không tin tưởng em” Anh cúi đầu, chạm môi lên má cô “Thật xin lỗi.”



Trong tình yêu, anh cũng là người yêu lần đầu, lại luôn gặp phải những điều chưa bao giờ xảy ra, những điều này luôn luôn có thể dễ dàng ảnh hưởng đến anh, đến lý trí và suy nghĩ của anh.



Phải nói là, chỉ cần là những điều liên quan tới cô, luôn dễ dàng làm anh dao động.



Cô hít hít mũi, vươn tay vòng lên cổ anh, khóe môi cong lên “Em thật vô dụng, vừa thấy anh ngồi trong phòng, không cười cũng không nói với em, em đã rất khó chịu, trước kia sẽ không như vậy.”



Yêu anh trong thời gian càng dài, ở trước mặt anh bộc lộ sự mềm yếu càng nhiều, luôn luôn sợ anh sẽ nghe thấy những điều không hay.



Cô càng ngày càng sợ mất đi anh, nỗi sợ ấy lúc nào cũng thường trực ở trong đầu.



“Cũng không phải chỉ mình em… đấy như là thói quen của hai chúng ta.” Khóe môi anh nâng lên, dùng mũi cọ cọ lên sống mũi cô “Bất quá, luôn luôn có Lâu Dịch chỉ điểm.”



Vừa nghe thấy tên Lâu Dịch, cô lập tức bật cười “Thật ra thì, Tư Không… em cảm thấy đáng lẽ Lâu Dịch phải yêu anh mới đúng…Trong ngày sinh nhật mà cậu ấy cũng tạo cơ hội cho chúng ta.”




“Cho nên, em tin tưởng anh, vì vậy, xin anh cũng tin tưởng em, được không? Bất kể là chuyện tình cảm hay công việc, anh cũng hãy cho em có cơ hội để được lựa chọn, nắm chắc.”



Ánh mắt anh đen như mực, trầm tĩnh nhìn cô.



“Tư Không tiên sinh, mời nói chuyện.” Cô mở trừng hai mắt nhìn anh “Tư Không kia, thái thái đang trưng cầu ý kiến của ngươi đấy.”



Hồi lâu, anh mới hít một hơi thật sâu, hôn lên gò má của cô “Cuối tuần, em gái anh đầy tháng cho con, ba mẹ anh cũng sẽ đến, lần này anh sẽ cẩn thận một chút, tính toán thời gian chênh lệch nhau, phòng khi bị theo dõi.”



“A?” Cô ngẩn ra, không có phát hiện ra việc anh không trả lời cô mà toàn lực chú ý tập trung vào chuyện quan trọng là lần gặp mặt phụ huynh sắp tới.



Không thấy cô phản ứng, anh nóng nảy lặp lại một lần nữa “Cháu gái anh đầy tháng, gia đình em gái anh tổ chức tiệc rượu, vị trí là khu nhà biệt thự cao cấp thành phố S, em cùng đi với anh, được chứ?”



“A...?” Mặt mày sầu khổ “Tư Không, em ở trước mặt ba mẹ anh còn chưa đủ mất mặt hay sao, còn muốn em đi để cho vợ chồng em gái anh chế giễu...”



Cô nhớ lần trước anh nói với cô, chồng em gái làm trong quân đội, chức vụ cao, văn võ song toàn, gia tộc của một nhân vật lớn như vậy thì...



“Làm sao có thể?” Anh cười “Tuy em gái anh thông minh kỳ quái, đối với những tin tức về anh cũng không có hứng thú, chỉ có với em thì ngược lại, ấn tượng đặc biệt tốt, mặc dù hai người còn chưa gặp mặt.”



“Ách...” Cô chép miệng, đưa tay tắt đèn, chui vào trong chăn, vùi vào ngực anh “Để em suy nghĩ một chút, lần trước gặp mặt, biểu hiện của em thật sự là...”



Hai người cùng nằm xuống, nói chuyện câu được câu không, có thể Tư Không Cảnh cảm thấy mệt mỏi, nói chuyện với cô một chút, hô hấp đã đều đều, từ từ ngủ thiếp đi.



Trước đó, Phong Hạ vô cùng buồn ngủ, nhưng giờ lại nghĩ đến chuyện cuối tuần gặp mặt người nhà anh, ngược lại tâm trí không yên.



Tựa vào ngực anh suy nghĩ, cô chợt nghe thấy điện thoại bên gối rung một tiếng.



Tâm cô chợt căng thẳng, nhìn anh nhíu mi lại ngủ tiếp, cô mới lặng lẽ nhỏm người dậy, đưa tay với lấy điện thoại để ra xa.



Dĩ nhiên cô không có thói quen xem nội dung trong điện thoại của anh, nhưng lúc cầm lên, ngón tay không cẩn thận chạm vào màn hình, tin nhắn kia tự nhiên hiện ra, cô nằm xuống cạnh anh, chợt thấy không yên , tầm mắt chợt nhìn vào màn hình điện thoại.



“Ngày trước nhờ người xem ngày sinh tháng đẻ của con và Tiểu Hạ, vừa mới nghiên cứu, chắc là sắp có kết quả rồi.”



“Ngũ hành tương khắc. Sự nghiệp là hai con là trở ngại lẫn nhau. Chuyện tình cảm hôn nhân là cực kỳ không hợp.



“Tuy bây giờ là thời hiện đại, không thể dùng những thứ này để trói buộc việc yêu đương tự do, nhưng ba con và mẹ vẫn hi vọng con có thể cẩn thận suy tính lại một chút, vấn đề liên quan đến chuyện hôn nhân đại sự, không chỉ đơn thuần là chuyện nhìn vào ngày sinh tháng đẻ, chính con cũng có thể nhìn thấy.”



Mắt cô càng nhíu chặt, không nháy mắt nhìn vào tin nhắn hồi lâu mới nhẹ nhàng khóa màn hình điện thoai, để lại trên tủ ở đầu giường.