Đã Lâu Không Gặp
Chương 25 :
Ngày đăng: 17:24 18/04/20
Sống chết ngăn cách tình yêu.
Từ đây, hai phương trời xa cách, đành hi vọng kiếp sau…
Studio yên tĩnh đến mức âm u, Mục Hi đang nghỉ ngơi trên ghế bỗng đứng dậy, vẻ mặt không thay đổi vỗ vỗ tay.
Sau đó, lần lượt, từng người trong tổ biên kịch và diễn viên, các nhân viên làm việc, đều vỗ tay, vành mắt cũng đỏ lên, thậm chí có người còn nhỏ giọng hoan hô.
Đạo diễn Kim đưa tay dụi dụi mắt, hướng về phía hai diễn viên chính còn đang ở trong cảnh phim nói: " Hoàn hảo, không một chút sai sót."
Trong tiếng khen ngợi của mọi người, Phong Hạ tỉnh lại từ trong cảnh phim , cúi đầu thì thấy Tư Không Cảnh vẫn quỳ trên mặt đất như trước, cố gắng nhịn xuống nước mắt đã tràn đầy nơi đáy mắt.
Cô đi tới bên cạnh anh, đưa tay về phía anh.
Tư Không Cảnh ngẩng đầu lên nhìn cô, thậm chí khuôn mặt đẹp trai dưới ánh mặt mặt trời còn có chút tiều tụy,một lúc lâu sau mới cầm tay cô, đứng lên.
Trong khoảnh khắc hai người siết chặt tay nhau, mỗi người có thể cảm nhận rõ ràng bàn tay của người kia đang run rẩy.
Chỉ có bọn họ mới có thể hiểu diễn cảnh cuối cùng kia rốt cục hai tâm trạng cả hai như thế nào.
Từng câu thoại, từng cảnh phim, dường như dựa trên thực tế của tương lai vậy.
Bọn họ không thể đoán trước, nhưng lại có những dấu hiệu mờ nhạt của tương lai.
Anh buông tay cô ra, nhìn chằm chằm cô một lát, rời khỏi studio đầu tiên.
"Phong Hạ" Lúc này đạo diễn Kim bước vào trong studio, dùng sức bắt tay cô một cái, "Nếu như cô bởi vì 《 Hồng Trần 》 mà trở nên nổi tiếng, nhớ, đây chính là thành quả mà cô nỗ lực đạt được."
"Tôi rất hài lòng khi có thể cùng hợp tác với diễn viên như cô."
Sau khi đạo diễn Kim rời đi, lần lượt cả nhân viên làm việc của đoàn làm phim và diễn viên đều tới chúc mừng cô.
Trong lòng cô xúc động thật lâu, nhưng chỉ mỉm cười và cảm ơn tất cả mọi người.
Cả đoàn làm phim bắt đầu kết thúc công việc, cuối cùng Phong Hạ cũng có thể trở lại ghế nghỉ ngơi, uống một ngụm nước, liền thấy có một bóng người ở phía trước đang tiến lại đây.
"Chúc mừng cô." Mục Hi đứng trước mặt cô, mặt không chút thay đổi, bình tĩnh gật đầu, "Cảnh cuối cùng trong phim, là cảnh tất cả mọi người đều diễn tốt nhất."
"Cám ơn." Cô đóng nắp chai nước, nâng ly về phía anh, "Phải nói là ơn tri ngộ của Bá Nhạc, sư phụ dẫn vào cửa, tu hành dựa vào cá nhân."
Vậy mà lần đầu tiên anh lại cười.
Phong Hạ nghẹn nước trong cổ họng, cả người cũng cảm thấy choáng.
Cho tới bây giờ chưa bao giờ nhìn thấy nụ cười trên mặt Mục Hi, cho nên chỉ một nụ cười nhẹ cũng làm cho cả người anh trở nên câu hồn đoạt phách.
Người đàn ông này, thật đáng sợ, giống như cây thuốc phiện.
"Anh đừng cười với tôi, rất dọa người." Cô lùi về sau một bước.
"Chỉ là gần đây tâm tình của tôi tốt hơn mà thôi." Cuối cùng anh ta bỏ lại một câu, không nói thêm cái gì nữa, xoay người rời đi.
Cuối cùng sau nhiều tháng, tới hôm nay 《 Hồng Trần 》 đã đóng máy, cuối cùng cũng kết thúc.
Jessie và Amy một người trái một người phải đang giúp cô thu dọn đồ đạc, cô đã thay quần áo, từ studio đi ra cô bắt đầu trở về là chính mình, vô thức tìm kiếm bóng dáng của Tư Không Cảnh thì thấy anh đang chuẩn bị lên xe cách đó không xa.
Sau mấy tầng mây ánh mặt trời cuối cùng cũng xuất hiện ở thị trấn T, gò má của anh được phủ bởi ánh nắng sớm mai, hoàn hảo đến mức không chân thật.
Ai ngờ, sau khi dừng lại một lát, anh lại đưa tay cởi quần áo trên người cô.
"Ah?" Làn da lộ ra bên ngoài, cả người cô nhẹ nhàng run rẩy, mở mắt nhìn anh.
"Suỵt." Anh nhẹ nhàng cởi áo của cô, cúi người, hôn lên ngực cô.
Rất nhanh, quần áo trên người cả hai cũng đã rơi lả tả ra bốn phía, anh cố định cô dưới thân, mạnh mẽ chiếm lấy cô.
Tốc độ của anh rất nhanh, sức lực cũng rất mạnh, cô muốn khóc nhưng vẫn cố gắng chịu đựng, mở to mắt nhìn anh.
Nhìn anh xâm chiếm như thế nào, lặp đi lặp lại, cố chấp giữ lấy.
Khoái cảm chồng chất, cả người cô mồ hôi đầm đìa, cảm thấy những lo lắng trong lòng trước kia bây giờ đã không còn quan trọng nữa rồi.
Tự ti, lo lắng, khổ sở, không chắc chắn. . . . . . Sáng sớm hôm qua những cảm xúc như vậy còn dâng trào, chỉ trong nháy mắt liền trở thành mặt biển yên tĩnh.
Cô chỉ biết giờ khắc này, anh hoàn toàn thuộc về cô.
"Hạ Hạ. . . . . ." Rất nhanh, anh đến cao triều, anh cố gắng kiềm chế, rời khỏi hai chân của cô, nhẹ nhàng nói vào tai cô, "Chuyển đến nhà của anh . . . . . . Chủ nhật tuần này."
Trong giọng nói của anh có tiếng thở dốc, nhưng cũng rất kiên định.
Anh đi vào quá sâu, cả người cô liền cong lên, anh nói đi nói lại hai ba lần, cô mới gật đầu, biết điều đồng ý .
**
Trời dần dần sáng, Tư Không Cảnh ôm cô đi tắm rửa, sau đó lại đến phòng bếp làm bữa sáng.
Thật sự cả người cô không còn hơi sức nhưng cũng có thể nói là làm nũng, muốn ăn sáng trên giường, anh cưng chiều cô, tùy theo ý của cô còn từng miếng từng miếng đút cho cô.
"Anh phát hiện, anh đang nuôi một con mèo nhỏ." anh dùng tay xoa xoa khóe miệng của cô.
"Trên thế giới này đáng yêu nhất chính là mèo nhỏ." Cô nhìn anh nháy mắt, "Tư Không, em ăn no rồi."
"Tốt." Anh dọn bát đũa, nhìn đồng hồ trên tay một lát, "Đến giờ rồi, hôm nay anh phải tới thành phố Q tuyên truyền cho số mạng thần chi."
"Được, để em tiễn anh." Cô vội vã xuống giường, "Anh để bát đũa ở đó, lát nữa em rửa là được rồi."
Hai người đi tới cửa, anh xoay người nhìn cô, "Chủ nhật anh mới về, chìa khóa nhà anh để trên tủ ở đầu giường."
"Được " Cô vội vàng giúp anh sửa sang lại cổ áo, "Em sẽ nhờ Lâu Dịch chuyển đồ giúp, anh không cần vội vã trở về."
Anh nhìn cô không chớp mắt.
Mặc dù cô cố gắng che giấu, nhưng trên mặt cô rất dễ dàng nhìn ra vẻ mất tinh thần và lệ thuộc.
Anh chờ cô sửa sang cổ áo xong, cúi đầu hôn một cái lên trán của cô, "Anh đi đây."
“Vâng." Cô vẫn cố gắng nở nụ cười, "Em chờ anh trở về."
Anh cũng cười, nhìn cô một lần nữa, mở cửa, đi ra ngoài.
Một bước, một bước.
Nếu như lúc này anh quay đầu lại, thì có thể nhìn thấy.
Cánh cửa dần dần khép lại, cô mỉm cười nhìn anh rời đi nhưng trên gò má từng giọt nước mắt lặng lẽ rơi.