Đã Lâu Không Gặp

Chương 28 :

Ngày đăng: 17:24 18/04/20


“Cắt.”



Trong một phòng riêng dành cho nghệ sĩ ở tầng cao nhất của công ty Live,William vỗ tay một cái, nói với Phong Hạ. “Perfect.”



Cô gật đầu, buông kịch bản trong tay, nhẹ thở phào.



Hai chân Mục Hi bắt chéo ngồi bên cạnh William, đặt ly rượu trên tay xuống, mở miệng nói. “Còn có một chi tiết nhỏ chưa đủ hoàn mĩ, chỉ là… tổng thể cũng xem như tốt rồi.”



“Cho tới bây giờ tôi cũng không trông mong anh có thể cho tôi những lời khuyên hữu ích.” Cô cười như không cười nhìn Mục Hi, ngồi xuống chiếc ghế đặt đối hiện bọn họ.



“Mục Hi.” William lấy cặp kính trong tay xuống, cầm miếng vải từ từ lau. “Nghệ sĩ này của cậu, sau này nhất định sẽ trở thành một trong những lá bài chủ chốt lớn nhất trong mười năm tới của cậu.”



“Cậu đừng khen cô ấy nữa.” Mục Hi thả lỏng hai vai, trên mặt mang vẻ lạnh lùng lười biếng. “Danh tiếng mới lên được một chút đã dương dương tự đắc rồi, nếu như sau này nổi hơn, một mình cô ấy không ngừng nhận lấy, như vậy sẽ nổ tung đó.”



“Tổng giám đốc.” Lúc này Phong hạ nâng quai hàm, chậm rãi mở miệng. “Lần tước ở party từ thiện, vì sao anh lại mang vị mỹ nữ tên Trịnh Vận Chi đi. Bạn trai của cô ấy, vẻ ngoài thật đẹp mắt.”



“Khụ.” Mục Hi căn bản vừa đưa rượu vào miệng, lúc này lại giống như nghẹn ở cổ họng, ánh mắt lập tức giống như cây đao sắc bén bắn về phía cô.



“… William, lúc nào tôi bắt đầu gia nhập?” Cô phản ứng nhanh chóng, nghiêng sang nhìn về William đang ngồi một bên.



William cười cười. “Hai ngày sau.”



Một lĩnh vực mà đàn ông không thể phá hủy, đó cũng có thể coi là một điểm yếu, hôm nay tiếp xúc sâu hơn, đối với cô mà nói, từ lúc bắt đầu Mục Hi đã là một người sâu không lường được, dần dần thay đổi, thậm chỉ ngày càng thú vị.



“Nhanh đem cô ấy đi đi.” Lúc này Mục Hi đứng dậy từ trên ghế, mắt lạnh nhìn cô một cái, nói với William. “Để lại cho cô ấy một lớp da, không nên giết quá nhanh.”



Phong Hạ lặng lẽ làm mặt quỷ về phía anh.



“Phong Hạ,” Mục Hi ra cửa được mấy bước, chợt dừng lại. “Hôm nay Tư Không Cảnh chính thức hết hợp đồng với Live.”



Trên mặt cô vốn là một nụ cười, nghe được câu này, gương mặt lập tức trở nên có chút cứng ngắc.



Qua hai giây, cô lấy lại tinh thần, gật đầu. “Ừ, tôi biết rồi, đây là chuyện giữa anh ấy và công ty.”



“Mỗi người đều có quyền tự do của riêng mình, cho nên, mặc dù quan hệ của bọn tôi thân mật… tôi cũng không có quyền can thiệp vào chuyện của anh ấy.”



Mục Hi nghe xong lời của cô, quay đầu lại nhìn cô một cái.



Vẻ mặt cô bình thường, trên mặt lại không thấy nụ cười, đáy mắt cũng không có gì gọi là khổ sở.



Anh không khỏi nghĩ tới trước kia, lần đầu gặp cô trong đoàn làm phim ‘Hồng Trần’, lúc đó trên mặt cô có chút kinh hoảng,sợ hãi, còn dễ dàng biểu lộ cảm xúc của mình trên khuôn mặt, giống như một đứa bé, đáy mắt vẫn giàu tình cảm, trong suốt.



Là anh nhìn trúng thiên phú của cô, vì thế đào tạo cô, dẫn cô đi vào con đường, nhưng bây giờ nghĩ lại, đến tột cùng kết quả cô nói là đúng hay sai.



“Đúng rồi, còn một chuyện nữa,” Anh trầm ngâm một lát. “Cô lần này bởi vì bộ phim ‘Hồng Trần’, được đề cử giải ‘diễn viên mới xuất sắc nhất’ tại liên hoan phim năm nay… chúc mừng.”



Trong giọng nói của anh có một tia tán thưởng cực kì nhạt, cô sửng sốt trong chốc lát, chợt nở nụ cười từ đáy lòng, “ Năm nay ‘Hồng Trần’ có thể sẽ nhận được giải thưởng ‘Bộ phim hay nhất’, chờ tôi quay xong bộ phim mới của William thì đã hai tháng, lúc đó cũng gần đến buổi liên hoan phim.” Cô đứng lên từ trên ghế. “Như vậy, thời gian gần đây, tôi chỉ chuyên tâm đóng phim.”



“Cố gắng lên.” Hồi lâu sau, Mục Hi thu hồi tầm mắt, nhàn nhạt nói ra hai chữ, xoay người đi ra ngoài.








Nhưng bây giờ thì sao?



Cô giả bộ trấn định trước mặt mọi người, khổ sở, chỉ chờ anh có thể nói một câu ‘anh ở đây’.



Không biết qua bao lâu, cô mơ mơ màng màng sắp ngủ, màn hình di động chợt sáng.



Tay cô còn nhanh hơn suy nghĩ, lập tức nhẹ ấn một cái.



Là một tin nhắn đến từ anh.



Chỉ có ba chữ.



“Thật xin lỗi.”



Ba chứ này, không phải là ba chữ cô muốn nhìn, cũng có thể nói là ba chữ cô không muốn nhìn nhất,



Tầm mắt của cô rơi lên ba chữ đó, thơi gian trôi qua, màn hình di động dần tối, ánh sáng trong mắt cô cũng dần mất đi, hoàn toàn tối mịt.



Không thể tiếp tục sáng lên.



**



Bộ phim do William chỉ đạo được quay rất nhanh, chỉ chớp mắt một cái, đã gần tới hồi cuối.



Thời điểm nghỉ trưa, trợ lý nói với Phong Hạ, một tạp chỉ trong nước liên lạc với đoàn làm phim, hôm nay sẽ có một ký giả tới đây làm một cuộc phỏng vấn nho nhỏ với cô, cô gật đầu đồng ý, ăn qua hai bát cơm, liền đi theo trợ lý đi gặp người phóng viên đó.



Địa điểm phỏng vấn là một tòa nhà bên cạnh studio, cho nên cạnh đó còn có một ít nhân viên trong đoàn làm phim làm việc, bước chân của cô rất nhanh, không lâu liền nhìn thấy một phóng viên cầm máy ánh và một quyển vở đứng cách đó không xa.



“Chào em.” Trợ lý đi ở một bên, cô đi lên trước, khẽ cười với người phóng viên.



“Chào chị.” Phóng viên là một cô gái, thấy cô lập tức vươn tay. “Summer, chúc mừng chị, hiện tại chị là nhân vật nóng nhất trong các đề tài tranh luận gần đây.”



Dáng người cô phóng viên hơi gầy, da hơi ngăm đen.



Trong quá trình tiếp xúc, cô vẫn nhìn vào ánh mắt cô bé, trở lại màn dạo đầu của đối phương, đáy lòng cô đột nhiên có chút mâu thuẫn không rõ.



Buổi phỏng vấn bắt đầu, đối phương hỏi cô mấy vấn đề, đều là những vấn đề vô cùng bình thường, cô dần đặt phòng bị xuống, lễ độ trả lời.



“Thật xin lỗi, tôi có chút khát.” Phỏng vấn được một nửa, phóng viên cười với cô. “Chờ tôi uống một chút.”



Phong Hạ gật đầu, liền nhìn sang một bên chờ.



“Summer.” Lúc này cô đột nhiên nghe đối phương mở miệng gọi tên mình.



“Hả?”



Cô nghe âm thanh liền quay đầu lại, nhưng trong nháy mắt, cô không kịp nhìn thấy mặt đối phương, đã thấy người nọ đưa tay dốc chai nước suối trong tay lên mặt mình.



“Tiện nhân!”