Đã Lâu Không Gặp
Chương 31 :
Ngày đăng: 17:24 18/04/20
Lúc Phong Hạ chạy tới hội trường của buổi họp báo cho album mới của Lâu Dịch, buổi họp báo đã kết thúc, cô nhíu mày, cầm điện thoại gọi cho Lâu Dịch, Lâu Dịch cũng không nhận.
Đi về phía sau khán đài của buổi họp báo, liền nhìn thấy hai trợ lý của Lâu Dịch đang ôm notebook xem cái gì đó, cô đi tới phía sau họ, vừa định hỏi Lâu Dịch ở đâu, thì đùng một cái,cô thấy trên màn hình máy tính là hình ảnh lúc Tư Không Cảnh tiếp nhận buổi phỏng vấn lúc đang quay quảng cáo vào ngày hôm qua.
“Uranus.” Một ký giả trong đó cầm micro, tươi cười nhìn Tư Không Cảnh. “Nghe nói lần này anh muốn hợp tác với ‘Mĩ nhân ngư’ Ann quay bộ phim điện ảnh ‘Vụt bay’, mà lại còn có tin sau buổi họp báo ở thành phố N, anh và Ann hẹn nhau cùng đi ăn ở một quán ăn Nhật bên cạnh buổi họp báo.”
“Đúng vậy.” Sắc mặt anh bình tĩnh.”Lúc ấy nhà sản xuất, biên kịch cũng ở đó, mọi người muốn bàn luận một chút về bộ phim trong lúc ăn cơm.”
“Vậy thì Uranus,” Mọt ký giả khác tiếp lời. “Mấy ngày trước, Ann đã không e ngại nói anh là người cô ấy thích nhất trong giới nghệ sĩ nam, hơn nữa còn nói người cô ấy muốn hẹn hò là một người giống anh, xin hỏi anh có khả năng phát triển thành người yêu của Ann hay không?”๖ۣۜdi-ễn⊹đà-n๖ۣۜlê⊹qu-ý⊹đô-n
Anh im lặng một lát, chỉ đáp hai chứ. “Tùy duyên.”
Vừa nghe anh không cự tuyệt, hình như vẻ mặt của các ký giả trở nên vô cùng hưng phấn, một nữ ký giả lập tức lớn tiếng hỏi, vẻ mặt kích động. “Uranus, trong ‘Hồng Trần’, anh và Summer phối hợp rất ăn ý khiến nhiều người hâm mộ có chút điên cuồng, trước đó còn có tin đồn anh và cô ấy rất thân thiết, nếu ở đây, để cô ấy và Ann cho anh chọn, anh sẽ chọn ai?”
Phong Hạ đứng tại chỗ không nhúc nhích, nhìn vẻ mặt hờ hững trả lời của anh. “Tôi sẽ không chọn ai trong đó làm bạn gái mình.”
Mỹ nhân ngư Ann, anh trở về từ buổi họp báo ở thành phố N, nói cô rời khỏi nhà anh.
Tùy duyên, anh cũng từng nói với cô hai chữ này, trước mặt những người khác, cũng đáp lại như vậy.
Trong hai người này, cô chỉ là trong hai người này.
Câu trả lời của anh, vào trong tai cô, lại không khiến cô đau khổ không vui, giống như đã mất đi cảm giác, không biết nên đối mặt với nó thế nào.
Hai trợ lý của Lâu Dịch xem tới đây, không khỏi cảm thán. “Cũng không nhìn một chút, những người trong này ai có thể xứng với Uranus, một là Summer, và nữ minh tinh Ann, cả hai đều xinh đẹp…. Vậy cũng đều chết tâm mà thôi.”
Lời còn chưa dứt, người trợ lý vừa nói những lời đó nghiêng đầu nhìn, lại phát hiện Phong Hạ đang đứng ở sau lưng mình, sợ đến ngây người. “Summer…”
Cô hạ mi mắt, bộ dạng không chút tức giận, chỉ thản nhiên hỏi. “hai người biết Lâu Dịch ở đâu không?”
“Ở đây… Ở bên kia, phòng nghỉ ngơi thứ hai.” Trợ lý đó lo sợ trả lời.
Cô nói tiếng ‘Cảm ơn’, liền xoay người đi tới phòng nghỉ ngơi.
Đưa tay nhẹ gõ cửa, qua hồi lâu vẫn không nghe tiếng trả lời, cô đưa tay cầm nắm cửa, khẽ đẩy cửa vào.
Mở cửa, cô định thần lại mới phát hiện trong phòng có hai người, chỉ thấy Lâu Dịch đang dựa người lên bàn trang điểm, ánh mát phức tạo nhìn người đối diện, mà người đối diện anh, là một cô gái.
Nghe tiếng mở cửa, Lâu Dịch và cô gái đó cùng nhìn lại, cô ngẩn ra, sau khi nhìn thấy gương mặt của Trần Vi Vi, trong lòng kêu lên không tốt, lui về sau một bước.
“Hạ Hạ.” Ánh mắt Lâu Dịch sáng lên, cất bước về phía cô, cười hì hì nói. “Mình vừa đọc tin, mình nói rồi mà, đây là điều cậu đáng được nhận, biểu hiện của cậu xuất sắc như vậy, nhất định sẽ giành giải!”
“Ừ…” Cô cảm thấy ánh mắt sắc bén của Trần Vi Vi đang rơi trên gương mặt mình, có chút không tự nhiên nghiêng người. “Bên cậu có chuyện gì vậy? Buổi họp báo thuận lời không?”
“Dĩ nhiên!” Lâu Dịch tới trước mặt cô, đột nhiên nhíu mày, không chút nghĩ ngợi liền đưa tay quàng lại khăn cho cô. “Mình vừa nghe quản lý của mình nói, hiện tại lượt nghe ca khúc đầu tiên của mình đã phá kỷ lục!”
“Xe của anh sắp tới, anh còn phải lên máy bay về thành phố N.” Anh nói. “Không sao, nói ở đây đi.”
Hai người nhất thời trầm mặc, chỉ bình tĩnh đối mặt, cô nắm chặt lòng bàn tay. “Vừa rồi… em có xem qua buổi phỏng vấn của anh.”
Anh ‘ừ’ một tiếng.
“Cái cô Ann, còn có… ít lời nói của anh… em…” Cô ấp úng.
“Anh nói những lời đó với giới truyền thông, em không cần để ý.” Anh không cần chờ cô nói xong, đã nói. “Nói như vậy, cũng không mang theo chút tình cảm nào, chỉ là dùng để ứng phó một số trường hợp mà thôi.”
Đã lâu anh không kiên nhẫn trả lời cô như vậy, cô không khỏi lại hồi tưởng lúc mới bắt đầu, anh đối xử với cô dịu dàng và bao dung không giống với bất kỳ ai.
Cô gật đầu, còn muốn nói ì đó, tiếng chuông điện thoại di động của anh liền vang lên.
“Được, bây giờ tôi sẽ xuống.” Anh nhận điện thoại, nói một câu, liền cúp máy. “Xe đến rồi.”
“Ừ.” Cô lấy áo khoác trả lại anh. “Tư Không, lúc nãy anh nói em tới khách sạn, là có chuyện muốn nói với em sao?”
Anh cầm áo mặc, trong lúc lơ đãng tay đụng phải hai hộp gấm thô sáp trong túi áo.
“…Không có gì.” Anh đi về phía trước. “Chỉ là muốn ăn với em một bữa mà thôi… Hạ Hạ, chúc mừng em… em rất tuyệt.”
Lúc này, cô nghe được giọng điệu trầm ấm quen thuộc của anh, vàng mắt có chút không chịu được, đỏ lên.
“Cố gắng lên.” Anh đi qua người cô. “Về sau, em sẽ đạt được nhiều hơn, những giải thưởng cao hơn.”
Khóe mắt cô đỏ bừng, nước mắt lặng lẽ chảy ra.
Cô đứng tại chỗ, nhìn anh đi tới cạnh thang máy, đưa tay ấn nút.
Rất nhanh, cửa thang máy mở ra, anh vừa bước vào một bước rồi ngừng lại.
Lúc này, khuôn mặt cô đã ngập đầy nước mắt.
Tay của anh năm chặt thành quyền, đột nhiên xoay người, bước lại, dùng sức ôm cô vào lòng.
Cô cũng đã sớm bước lên mấy bước, chạy tới ôm lấy hông anh, tiếng khóc ở cổ cũng nghẹn ngào.
Anh giơ tay lau tóc cô, nhắm mắt lại, che giấu ánh mắt đau thương như mặc ngọc. “Hạ Hạ… không khóc.”
Anh sẽ học cách buông tha em.
Là vì anh quá yêu em.