Đã Lâu Không Gặp

Chương 34 :

Ngày đăng: 17:24 18/04/20


Hộ chiếu đi Mĩ.



Viết vô cùng rõ ràng, thời hạn là một năm.



Thân thể một khắc trước, trên da còn nóng bỏng như vậy, cảm thấy không biết làm thế nào, đột nhiên biến mất không còn chút nào.



Phong Hạ nắm lấy tập tài liệu, cảm giác từ đầu tới chân mình, lúc này vô cùng lạnh lẽo.



Vừa rồi hai người vừa mới thân thiết cọ xát lẫn nhau, tuyệt vọng,… giống như hận không thể nhập vào nhau.



Vừa đến thời khắc tận cùng, coi như một năm xa cách này, bọn họ có lẽ, có lẽ sẽ phân giới tuyến, trở về giống trước đây.



Vì cô hiểu, cho dù lúc tách ra trong một năm này, không một khắc nào, tình cảm của cô với anh mất đi.



Nếu như hôm nay cô không đến tìm anh, nếu như không phải đúng dịp như vậy, có phải là đợi đến ngày anh rời đi, cô vẫn hồn nhiên đắm chìm trong quá khứ của hai người?



Cho nên, lúc này anh làm vậy với cô, cũng là một lời cáo biệt, đúng không?



Động tác của Tư Không Cảnh vẫn dừng ở chỗ cũ, lẳng lặng nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm.



Hồi lâu sau, anh vươn tay, lấy chăn bọc lấy thân thể lõa lổ của cô.



Lúc này cô đưa tay ra cản, đặt tài liệu về chỗ cũ, đẩy chăn ra, đứng dậy, xuống giường.



“Em đi tắm trước.” Cô đưa lưng về phía anh.



Anh nhìn cô, không nói một lời.



Cô không nói gì thêm, cầm quần áo mình đi vào phòng tắm.







Sấy khô tóc đi ra khỏi phòng tắm, trong phòng ngủ không có ai.



Cô đi ra phòng khách, mới phát hiện anh đang ngồi trên ghế salon, yên lặng hút thuốc.



Mà gạt tàn trên bàn, tàn thuốc nhiều không đếm hết.



Cô nhìn một chút lập tức thu hồi tầm mắt, không tiếp tục nhìn nữa.



Thật ra thì, chính cô cúng không đếm hết những vết sẹo trong người cô, vết thương, dần nhiều hơn một chút, lại có thể làm gì.



“Tư Không, em phải đi, anh có lời gì muốn nói với em không?” Cô đi về phía trước mấy bước, nhỏ giọng hỏi anh, không mang theo bất kỳ cảm xúc nào hỏi.



Tư Không Cảnh bóp chặt điếu thuốc trong tay, ngẩng đầu nhìn cô, môi mỏng khẽ mím.



“Hôm nay em đến tìm anh, thật ra thì muốn nói tiếng cảm ơn với anh.” Cô cong môi cười. “Album lần này, tất cả bài hát đều do anh sáng tác, nếu con đường làm ca sĩ của em thuận lợi, vậy toàn bộ đều là công của anh.”diễn๖ۣۜđànlê๖ۣۜquýđôn



“Tới lúc này, em vốn còn đang suy nghĩ, không biết nên cảm ơn anh thế nào.” Giọng nói của cô máy móc. “Nhưng anh muốn xuất ngoại, hơn nữa lấy sự hiểu biết của em với anh, anh cúng chưa bao giờ quan tâm tới những thứ như lễ vật hay báo đáp.”



“Huống hồ,” Cô đi tới một bên cửa, quay đầu lại. “Chuyện vừa rồi, nếu như có thể coi là quà cảm ơn, vậy coi như em tới đây cũng không uổng phí.”



Anh nghe những lời này của cô, lập tức đứng lên, nhìn đáy mắt cô mà cực lực áp chế lửa giận.



“Tư Không… lấy thân thể làm quà cảm ơn, em cũng chỉ cho một mình anh.” Cô nhẹ thở một hơi, nắm lấy tay nắm cửa, giọng nói bình thản. “Người khác em không cho, cũng không muốn cho.
Cằm anh đặt lên đầu cô, hai cánh tay đang ôm lấy cô, cũng run rẩy.



“Chúng ta chia tay đi… được không?” Cô tựa vào lồng ngực anh, dùng hết sức lực toàn thần không cho nước mắt chảy xuống.



Trong cổ họng anh, phát ra âm thanh khàn khàn.



Là khổ sở đến… tê tâm liệt phế, khó có thể hô hấp.



“Tư Không… chúng ta không nên ở cùng nhau.” Cô ngẩng đầu lên từ ngực anh, lẳng lặng nhìn anh.



Giống như một bộ phim điện ảnh, tấm màn hạ xuống, cũng là lúc kết thúc.



Kịch hết người đi, chúng ta không nên ở cùng nhau… có được không.



Em không có cách nào bảo vệ bí mật mà anh để lại cho em, nhìn anh rời xa em.



Bởi vì chúng ta thật sự không cách nào ở cùng nhau.



Cho dù em cố gắng làm tất cả, cũng là vì có thể xứng đáng đứng bên cạnh anh.



Vậy thì để em nói điều đó đi.



“Hạ Hạ…” Hai tay Tư Không Cảnh đặt lên vai cô, mở miệng. “Em có thể cho anh một chút thời gian hay không…?”



Cô nhìn anh, nhìn người đàn ông lương tỉnh táo tự tin, lúc này vành mắt đỏ lên, nói với cô như đang cầu khẩn.



“Tư Không.” Cô nhẹ tránh tay anh. “Thật ra thì em chờ anh hay không, kết quả là gì, chuyện sau này, không ai trong chúng ta có thể biết, có đúng không? Chúng ta không cần ép buộc lẫn nhau.”



Đây là lòng tự trọng cuối cùng của em.



“Cho nên, tùy duyên thôi.” Cô mỉm cười với anh, từ từ xoay người. “Em đi trước, lát nữa còn phải về thành phố S.”



Tư Không Cảnh đứng tại chỗ, nhìn cô ngày càng cách xa mình.



Người này trước luôn ôm anh làm nũng, người con gái yêu mình say đắm giống như si mê, lạnh lùng như vây, rời khỏi anh.



Anh ngơ ngẩn nhìn một hồi, cũng xoay người rời đi.



Anh không thấy, lúc anh xoay người, cô quay đầu lại.



Vừa rồi, trước mặt anh, cô nhẫn nhịn không rơi nước mắt, giờ đầy đã đầy ngập trên khuôn mặt.



Rất nhiều người đã nói, khoảng cách giữa người và người, trái đất còn đang chuyển động, thời gian vẫn trôi, tất cả đều hòa tan, bị lau đi.



Cho nên Tư Không, cỏ thể sau nhiều năm, dù khó khăn hơn nữa, em cũng có thể thoát khỏi những ký ức giữa chúng ta, có thể nói rõ với chính mình, em đã không yêu anh.



Em nhất định có thể làm được, đúng không?



Dù là sau này, em không yêu được người nào, giống như đã từng yêu anh.



Yêu đến nơi sâu thẳm, cũng không biết phải làm thế nào để tiếp tục yêu.



Love is letting go.