Đã Lâu Không Gặp

Chương 43 :

Ngày đăng: 17:24 18/04/20


Pháo hoa sáng lạn nở trên không trung giống như đang vang lên bên tai cô, nhưng cũng không che dấu được tiếng tim đập.



Phong hạ chỉ cảm thấy đầu mình choáng váng, gần như khiến cô không thể suy nghĩ.



Đôi tay đặt ở bên má cô của Tư Không Cảnh dần di chuyển xuống cổ, khiến gò má của cô lại gần anh hơn.



Trong miệng là mùi vị quen thuộc lại xa lạ, anh cẩn thận nhìn gương mặt cô, mạnh mẽ và dịu dàng hôn cô.



Một nụ hôn xâm nhập.



Cho đên lúc màn pháo hoa kết thúc, anh mới buông cô ra.



Trong bóng đêm, gương mặt cô có chút đỏ, cô vẫn nhắm mắt lại, lông mi khẽ run, trên mặt hiện vẻ ảo não, lại hình như có chút tự giận mình cắn môi.



“Mở mắt ra.” Cô đang lầm vào ma chướng của nụ hôn lại nghe thấy giọng nói ẩn chút ý cười của anh. “Không cần ngoan như vậy.”



Cô do dự một chút, mở mắt ra liền lâm váo tròng mắt thâm thúy của anh.



Bốn mắt nhìn nhau, anh giương môi, nhìn cô nói. “Anh trở lại nhiều ngày rồi, đây lại là lần đầu tiên thấy em ngoan như vậy, không có né tránh anh quả thật khiến anh cảm thấy thụ sủng nhược kinh.”



Cô nắm chặt ngón tay mình, không trả lời, chỉ theo bản năng né tránh ánh mắt anh.



“Hạ Hạ, em có từng nghĩ qua không?”



Anh vẫn không đứng lên, cứ ngồi trên mặt đất như vậy, nhẹ vuốt tóc cô. “Có nghĩ tới chuyện thử lại một lần nữa với anh không? Tiếp nhận anh bước vào cuộc sống của em?”



Con ngươi cô khẽ mở lớn.



Cho dù cô nhịn nữa, vẫn phải quay đầu lại nhìn vẻ mặt anh.



Trên mặt anh không có vẻ gì khác, ánh mắt nghiêm túc lại chuyên chú, lại kiên nhẫn chờ đợi.



Hình như sợ cô không nghe rõ, anh lại nhắc lại lần nữa: "hiện tại, cuộc sống, công việc của anh một mực đặt tại thành phố S sau này tất cả cũng đặt tại đây, bởi vì trọng tâm anh ở nơi này, cho nên anh chỉ muốn vây quanh trọng tâm cuộc sống anh, như vậy là tốt rồi."



Mà trọng tâm của anh, là em.



cô không nhúc nhích nhìn anh.



Tách ra năm năm, thật ra thì cô có nghĩ qua nhiều lần, khi anh trở về từ Mĩ, hỏi cô có nguyện ý để anh bước vào cuộc sống của cô một lần nữa không, cô nên trả lời thế nào.



Là cực kỳ kích động, là tâm nguội như tro tàn, cô đều từng nghĩ qua.



trên thực tế, chính cô biết rõ mình trong những năm gần đây, lúc đâu chỉ biết một mực đợi anh, đợi anh trở về nói lời thỉnh cầu dịu dàng này, không phải sao?



Mà từ khi anh trở về, anh từng bước từng bước đến gần cô, anh thể hiện tình cảm với cô vô cùng rõ ràng, cô cũng có thể cảm nhận được.



hiện tại, anh và lời nói của anh đang ở đây, trước mặt cô.



cô chỉ cần vươn tay là có thể chạm tới giấc mơ trong năm năm này.



Phong Hạ, mày nguyện ý trở lại bên người mày đã từng yêu nhất sao?



Mày còn có dũng khí này sao?



Hồi lâu, cô rũ mắt xuống, nhẹ mở miệng.



"Cho em chút thời gian."



Ánh mắt anh lóe lên trong chốc lát, đứng thẳng người, cúi đầu nhìn xuống cô: "Được."



Trong lòng cô nhẹ thở một hơi, đứng lên.



"Nhưng mà Hạ Hạ"



Đứng đối diện nhau, anh đưa tay kéo mắt kính trên gương mặt cô xuống, "Có một việc, anh không cách nào để hỏi ý kiến em, cho em thời gian để suy nghĩ."


Chỉ thấy anh ngửa đầu uống một ngụm, đặt cốc xuống, nhẹ nâng cằm cô lên, cúi đầu hôn lên môi cô.



cô trợn tròn mắt.



Chuyện này trong kịch bản không phải như vậy.



Anh cạy hàm răng cô ra, sau khi đưa nước vào miệng cô, liền nhẹ nhàng ngậm lưỡi cô.



Cứ hôn như vậy, anh vừa ôm cả người cô từ dưới đất lên, đặt ở trên bồn, ngón tay dò xét đi vào quần áo cô.



cô không còn cách nào khác, chỉ có thể đưa tay ôm cổ anh, ngay cả trái tim cũng muốn nhảy ra ngoài.



Lòng bàn tay anh nóng lên, chạy nhanh trên làn da bóng loáng của cô.



Trong lúc hôn, tay của anh dần đi lên, anh tháo móc trên nội y của cô, tiếp theo nhẹ nhàng vuốt ve cơ thể trắng như tuyết của cô.



Bởi vì cô bị anh ôm trong ngực, ý thức anh nắm lấy thân thể bên trong mình, camera không quay được hình ảnh này.



Cả người cô run lên, mặt đỏ rực, không nhịn được muốn đưa tay đẩy anh ra, lại cảm thấy giữa hai chân mình, dần dần xuất hiện cái gì đó cứng rắn lại nóng bỏng.



Lúc này anh buông cô ra một chút, quay đầu cởi áo sơ mi của mình, cũng cởi đi áo khoác của cô, ôm lấy cô chặt hơn, để cô gần sát với thân thể mình, đem nụ hôn từ trên môi cô, dần dần đi xuongs xương quai xanh.



Chỉ có cô biết, khát vọng trong nụ hôn này là chân thật.



cô vào giới nghệ sĩ nhiều năm như vậy, cho tới bây giờ cũng không nhận quay bộ phim nào quá kích thích, cảnh hôn cũng cực ít, đây là nguyên tắc của cô.



Chỉ có hai lần, một lần là năm đó diễn bộ phim ‘Hồng Trần’ cùng anh, một lần nữa chính là hôm nay, bộ phim ‘Thanh sắc’ anh đang làm đạo diễn.



Hai người đang ở trong một phân cảnh, trước mặt nhiều người và camera như vậy, lại làm những điều này.



“Cắt.” Phần cảnh nóng kết thúc, phó đạo diễn kinh nghiệm hô một tiếng, tiếp tục ngừng thở.



Nhưng Tư không Cảnh vẫn không dừng lại.



Tay anh ôm chặt cô, tại góc tối không ai nhìn thấy, anh đưa tay vào tìm kiếm trong váy cô.



cô liều mạng cắn moi nén tiếng thở dốc, cảm thấy tay anh đang di chuyển trên bắp đùi mình, nhẹ nhàng lại mạnh mẽ.



Giống như, ngày trước khi hai người ở chung một chỗ thì anh làm những điều này.



Lúc này, thân thể cô run rẩy, tình triều thức tỉnh, cô có thể cảm nhận được tim anh đập ngày càng nhanh.



“I want you.”



Anh đến gần tai cô, nhẹ nói một câu nóng bỏng, cuối cùng cũng buông cô ra.



cô cứng người tại chỗ, gương mặt hoàn toàn đỏ ửng, ngốc lăng, một câu cũng không nói được.



một khắc đó, cô còn cho rằng, anh thật sự sẽ…….



Trong thời gian ngắn như vậy, anh lại có thể kìm nén được khát vọng, đưa tay mặc áo khoác cho cô, cũng mặc lại áo sơ mi của mình, ôm cô xuống, bình tĩnh xoay người nhìn phó đạo diễn.



“Tuyệt hảo!” Phó đạo diễn sờ sờ cằm, cười có chút không đứng đắn.



trên mặt các nhân viên lúc này cũng là nụ cười không đứng đắn, Phong Hạ không nhịn được nữa, đi lên từ phía sau anh, giống như chạy trốn khỏi phòng bếp.



Mới vừa rời khỏi phòng bếp mấy bước, điện thoại di động trong túi cô rung lên, cô bình ổn hô hấp, lấy điện thoại di động ra, không xem tên hiển thị, liền trực tiếp nghe máy.



“Phong Hạ?” Đầu bên kia điện thoại lập tức truyền đến một giọng nam trầm ổn: “Tôi là Phó Úc”



cô hít thở sâu vài lần, mới trả lời: “Vâng”



“Hai ngày này tôi có một cuộc hội thảo ở Đài Loan, cô đang quay phim ở đây đúng không?”



Anh nói từng câu từng chữ, giọng nói thanh nhã, dễ nghe: “Có thời gian tới đây gặp nhau một chút không?”