Đã Lâu Không Gặp

Chương 49 :

Ngày đăng: 17:25 18/04/20


Vẻ mặt của các vị trưởng bối trong phòng khác nhau, ánh mắt của Kha Ấn Thích thản nhiên nhìn cô, Phong Hạ sửng sốt mấy giây, đưa tay nhận điện thoại.



“Hạ Hạ.”



Giọng nói của Tư Không Cảnh truyền đến. “Chờ một chút, anh chỉ chiếm của em mấy phút thôi.”



Đã hơn một tháng không nghe được giọng nói của anh, giờ phút này, cô cũng cảm thấy có chút hoảng hốt.



“Hôm nay ở hậu trường, Mộc Hòa đến tìm em, thật sao.”



Câu nói của anh là một câu trần thuật. “Kha Ấn nói cho anh biết, trên cằm em có vết bầm.”



Cô lắng nghe, cảm nhận được giọng nói của anh rất lạnh, gần như không có chút thăng trầm nào, nhưng rõ ràng đang nhẫn nhịn để không tức giận.



“Cúp đi!” Phong Trác Luân ngồi bên cạnh bàn ăn, ông nhướn mày, không bình tĩnh nhìn cô. “Con bị người khác bắt nạt, còn không phải vì tên khốn khiếp đó? Bây giờ thì thằng nhóc đó có gì để giải thích? Cúp điện thoại cho ba!”



Bởi vì nơi Tư Không Cảnh đang đứng rất yên tĩnh, nên những điều Phong Trác Luân nói, anh đều nghe được rất rõ ràng.



“Vì quan hệ giữa anh và Mộc Hòa mà liên lụy đến em, tất cả lỗi là của anh.” Anh suy nghĩ tỉnh táo lại, câu văn rút gọn. “Bất kể bạn bè anh đang ở Mĩ, Kha Ấn Thích còn có anh, đều có thể xử lý chuyện này thật tốt. Những việc cậu ta làm với em, anh sẽ hoàn trả lại gấp trăm lần.”



Cô nhẹ nhàng thở ra, ngón tay nắm thật chặt chiếc di động.



“Em không phải lo lắng, mấy ngày này anh sẽ cho người âm thầm bảo vệ em… em ở nhà, không cần lo lắng gì cả.” Anh nói xong, nhỏ giọng tạm biệt. “Người ấy không tiện, anh cúp trước.”



“Anh…” Cô khẽ cắn môi, có chút không nhịn được.



Phong Trác Luân ngồi bên bàn ăn, nhìn thấy vẻ mặt của con gái, suýt chút nữa thì vỗ bàn đứng dậy.



Mà Phó Úc bên cạnh cô, cởi vì khoảng cách rất gần, tất cả lời nói của Tư Không Cảnh đều lọt vào tai anh, không nhìn ra vui buồn trên khuôn mặt hiền hòa đó.



“Hạ Hạ.”



Bên kia dừng một chút, giọng nói thấp xuống lại càng thêm dịu dàng. “Có phải em muốn nhìn thấy anh, anh sẽ không tự nhiên xuất hiện bên cạnh em… cho nên, em không cần phải có áp lực gì trong lòng.”



Dịu dàng, bao dung… không có bất kỳ âm thanh nào ngăn cách.



Thật ra thì sau đó nhớ lại, ngày đó anh ở căn hộ của cô nói những điều đó với cô, là con dao sắc bén đâm vào người.



Lời nói như vậy, gần như là giẫm lên lòng tự ái của đàn ông.



Tâm tình của cô chưa có mất khống chế như vậy, đến chính cô cũng không nghĩ đến, cô lại có thể nói với anh – một Tư Không Cảnh kiêu ngạo câu nói đó.



Cô thật sự đẩy anh… càng đẩy càng xa sao?



Tiếng trả lời trong điện thoại bị cắt đứt, cô lấy điện thoại xuống, trả lại cho Kha Ấn Thích.



Lúc này Dung Tư Hàm và Thiệu Tây Bội ra khỏi phòng bếp, Phó Úc lập tức lấy một cái ghế, để cô ngồi xuống.



Dung Tư Hàm dùng khăn ướt dặt lên phần tụ máu trên cằm cô, cô lập tức đau đến nhẹ nhíu mày.



“Phong Hạ, con nhớ kỹ, ba không cần thằng nhóc đó tự ý bảo vệ con gái ba.” Phong Trác Luân lên tiếng. “Thằng nhóc đó vừa nói gì? Có phải là dựa vào sức mạnh của mình để giải quyết chuyện này không? Những trưởng bối trong nhà đều có thể giải quyết chuyện này, thằng nhóc đó coi con là ai?”



“Có vẻ cô ấy vẫn còn yêu bạn trai cũ.” Kha Ấn Thích ngồi xuống bàn ăn, lạnh lùng mở miệng.



Mười hai chữ này khiến cô ngẩn người, cũng chặn lại cái miệng đang nói không ngừng của Phong Trác Luân.



Phải biết từ nhỏ anh đã được khen là thần đồng, lớn lên thì hoàn thành học vị thiên tài hai lĩnh vực kỹ thuật và kinh doanh tại trường đại học Princeton, trình độ của Kha Ấn Thích là một chữ quý như vàng (*), giống như ba anh Kha Đằng.



(*) Một chữ quý như vàng: Ý chỉ người ít nói, coi lời nói như vàng.



Nhưng hôm nay, anh lại nguyện ý nói chuyện giúp Tư Không Cảnh.




Sau khi Phó Úc lái xe đưa cô về nhà, vì giáo sư của anh đột nhiên nhắn tin, nên anh lập tức rời đi.



Cô xuống xe, không vào nhà ngay lập tức mà đứng ở dưới nhà ngẩn người một hồi.



Mà hành động vừa rồi của cô, đối với mọi người mà nói, chính là một loại sét đánh ngang tai.



Từ nhỏ, mặc dù hành động của cô không bị gò bó, thoải mái tự do, nhưng rất ít khi cô kích động làm một chuyện như vậy, chứ đừng nói sau khi trở thành nhân vật của công chúng.



Cô lại có thể tự ý đi vào studio, nói những lời như vậy trước mặt mọi người.



Không chỉ hoàn toàn xác nhận tình cảm trước đây của cô và Tư Không Cảnh, hơn nữa còn lấy nhân cách của mình để đảm bảo tất cả tin tức về anh đều là giả dối.



Không biết khi Mục Hi nhìn thấy tin tức này, có thể tức giận tới mực hộc máu hay không.



Cô tự giễu cười, thở dài, quay người đi vào nhà.



Khi vào đến nhà, cô đi vào phòng khách, lập tức phát hiện Phong Trác Luân ngồi trên ghế salon, tivi cũng đang được bật.



Toàn thân cô chấn động, phát hiện Dung Tư Hàm không có ở đây, nghĩ thầm chuyện này đúng là không tốt.



“Lại đây.” Phong Trác Luân lại không tức giận như trong dự đoán của cô, ngược lại vẻ mặt ông vô cùng bình tĩnh. “Mẹ con đến nhà ông bà ngoại con rồi.”



Cô gật đầu, nơm nớp lo sợ ngồi trên ghế.



“Con thật sự thích thằng nhóc đó đến như vậy?” Phong Trác Luân đưa tay tắt tivi, nghiêng đầu lười biếng nhìn cô. “ba chưa bao giờ phát hiện ra, con gái ba lại có thể có được khí phách như vậy, chẳng lẽ con học từ dì Doãn Bích của con sao?”



Cô ngẩn ra, cúi thấp nhìn đầu gối của mình, không nói lời nào.



“Nếu thích như vậy, thì làm đi.” Phong Trác Luân vỗ vai cô. “Làm theo suy nghĩ của mình, đừng làm trái với trái tim mình.”



Mặc dù giọng điệu nói chuyện của ông không hắn nghiêm chỉnh, nhưng cô nghe ba cô nói chuyện, đột nhiên cảm thấy rất muốn khóc.



Cô thật sự rất khổ sở.



Thật ra thì cô không bỏ qua được, từ sau khi Tư Không Cảnh trở về, cuộc sống của cô, không phải tim đập rộn lên khiến cô hoảng hốt, mà là do dự không biết nên làm thế nào.



Cô làm rất nhiều chuyện mà ngày trước không làm, nói rất nhiều lời ngày trước không nói.



Kích động, nóng nảy, mờ mịt,… cô thậm chí còn độc ác đẩy anh ra xa, nhưng thì ra vòng một vòng, khi quay đầu lại, cô phát hiện mình vẫn còn thích anh như vậy.



“Cuộc sống, một nửa là ký ức, một nửa là tương lai.” Phong Trác Luân khẽ thở dài. “Nếu con thông minh như vậy, sao không ghép hai mảnh ghép này lại một chỗ, để cho mình được hạnh phúc?”



Hốc mắt cô khẽ chua xót, cô giơ tay lên che mắt.



“Con cũng không còn trẻ như trước, con lớn lên, ba đều nhìn thấy, chính con cũng rất rõ ràng.” Phong Trác Luân cầm ly trà lên. “Cho nên ba tin tưởng vào Phong Hạ bây giờ, nhất định còn tốt hơn trước kia rất nhiều.”



Không cần phải trói buộc mình, cũng không cần lấy hiện tại để làm mình bối rối.



Sáu năm này, nhất định cho con dũng khí, thấy rõ con đường con sắp chọn.



Phong Trác Luân nói từng câu từng chữ, đánh vào trái tim cô, suy nghĩ của cô dần dần rõ ràng, hít một hơi thật sâu, cô lại nghe thấy tiếng chuông cửa vang lên.



“Hả?” Phong Trác Luân đặt ly trà xuống, kỳ quái nói. “Không đúng, lúc này còn ai tới nữa? Chẳng lẽ là Phó Chính?”



“Con đi mở cửa.” Cô dụi dụi mắt, đứng dậy lại cạnh cửa.



Nhìn ra bên ngoài bằng mắt mèo, vẻ mặt cô biến đổi, đưa tay mở cửa.



Ngoài cửa, là anh trai cô Phong Dịch, còn có… Tư Không Cảnh.