Đã Lâu Không Gặp

Chương 51 :

Ngày đăng: 17:25 18/04/20


Năm mới tới rất nhanh, lễ noel, tết nguyên đán vừa qua, không khí thành phố dần tràn ngập niềm vui mừng năm mới.



Phong Hạ nhanh chóng lợi dụng tự do của chính mình, vào trong phòng làm việc mà Tư Không Cảnh cung cấp cho cô.



Đợi cô chân chính làm việc với đội ngũ âm nhạc. mới biết được ý nghĩ trong câu nói ‘nhất trong nghề’ của Tư Không Cảnh.



Bất kể là vấn đề âm nhạc, hay việc thu âm… từng người đều có tố chất chuyện nghiệp, trong công việc nghiêm túc giúp đỡ cô, đồng thời mọi người cũng rất hợp nhau.



Bởi vì ngày đó, Tư Không nói rõ ràng với cô, toàn bộ bái hát là do cô sáng tác, cho lên lần này, bất kể là cái gì, trong đầu cô không ngừng suy nghĩ đến các bài hát.



Cả ngày trong phòng làm việc luyện thanh, lúc kết thúc, cô có chút thấp thỏm gọi cô giáo âm nhạc lại. “May, hôm qua tôi viết một bài hát, cô có thể nhìn qua một chút được không?”



May nhận lấy tờ giấy của cô, cười híp mắt gật đầu. “Dĩ nhiên là có thể.”



Cô thở ra một hơi. “Cảm thấy không tốt thì cô nói trực tiếp cho tôi, tôi lập tức sửa lại, nếu như muốn làm album này, tôi muốn tất cả bài hát trong đó phải là tốt nhất.”



“Ừ.” May đưa tay vỗ vai cô. “Riêng tôi rất thích thái độ làm việc của những người như cô, đặc biệt giống với Uranus.”



Cô sững sỡ, há miệng muốn nói gì đó lại thôi.



May nhìn vẻ mặt của cô, lập tức hiểu, che miệng cười vui vẻ. “Tôi hiểu thật ra cô vẫn muốn hỏi, sao bọn tôi lại quen biết Uranus, có đúng không?”



Cô đi theo sau lưng May, cô cúi đầu có chút ngượng ngùng.



“Thật ra thì cũng lâu rồi, chúng tôi quen biết với Uranus từ rất lâu trước đây, cũng đến 4~5 năm rồi.” May rời khỏi phòng luyện thanh với cô, quay đầu lại nhìn cô. “Khí đó bọn tôi có một lĩnh vực riêng, đều ở riêng rẽ, là cậu ta tìm toàn bộ chúng tôi, mời chúng tôi hợp tác.”



“4~5 năm…” Cô suy nghĩ một chút. “Khi đó, Tư Không không phải đang ở Mĩ sao?”



“Đúng vậy.” May gật đầu. “Cậu ta ở Mĩ học hệ đạo diễn, nhưng vẫn không từ bỏ nghiệp diễn viên, chúng tôi đã bí mật hợp tác với cậu ta rất nhiều lần, ở phương diện này, cậu ta cực kì rộng lượng.”di‿ễn✩đ‿àn✩l‿ê✩qu‿ý✩đ‿ôn



“Lúc đó, cậu ta nói cậu ta có thể thỏa mãn tất cả yêu câu của chúng tôi, chỉ cần sau khi cậu ta về nước, chúng tôi nguyện ý dốc hết sức lực giúp đỡ một người bạn của cậu ta.”



May rót chén nước, nhìn cô. “Sau đó chúng tôi mới biết, thì ra người bạn mà cậu ta muốn nhờ chúng tôi giúp đỡ… là cô.”



Nghe được câu này, trái tim của cô giống như bị người khác gõ nhẹ một cái.



Loại cảm giác này rất khó hình dung, nhưng cô nhất thời cảm thấy đứng ngồi không yên.



“Ai!” Cô vẫn còn ngây ngần, chỉ nghe thấy giọng nói kích động của May. “Nhắc tới tào tháo, tào tháo đã đến.”



Ngẩng đầu lên, cô lập tức nhìn thấy Tư Không Cảnh đang đẩy cửa đi vào.



Anh mặc một chiếc áo khoác màu cà phê, khăn quàng cổ mầu đậm làm nổi bật khuôn mặt anh càng khiến người khác không dời mắt được.



“Khụ khu, Uranus.” May đi lên trước, đưa tờ giấy trong tay cho anh. “Đây là lời bài hát mà Summer viết, cậu làm tốt hơn tôi, tới giúp cô ấy đi.”



Mặt Phong Hạ nóng lên, nhìn anh chậm rãi nhận lấy tờ giấy. “Được.”



“Vậy tôi đi đây.” May vui sướng rời đi.



Tư Không Canh cởi áo khoác ngoài treo lên, cầm tờ giấy trong tay đi vào một gian phòng nhỏ, đi tới trước cửa phòng, anh quay lại nhìn cô. “Vào đi.”



Cô ngơ ngác gật đầu, đi theo anh.



Trong phòng rất yên tĩnh, anh lấy một cái ghế ngồi xuống, cô ngồi đối diện anh.



Những ngày qua, anh vẫn luôn ở thành phố n làm công việc hậu kỳ bộ phim ‘Thanh Sắc’, trong lúc đó vẫn gửi cho cô mấy tin nhắm, hỏi công ở phòng làm việc có vui không.



Như anh đã nói, anh lấy khoảng cách thích hợp, qua lại với cô một cách bình thường.



Cho nên, lần trước, sau khi gặp nhau ở công ty, hai người cũng không tiếp tục gặp nhau.



Rất khó kiềm chế, cô len lén nhìn anh.



“Bài hát này không tệ lắm.” Vào lúc cô còn đang thất thần nhìn anh, anh đã ngẩng đầu lên chống lại ánh mắt của cô. “Nếu đọc thuộc lòng, thì câu cuối cần phải sửa một chút.”



“Ừ.” Ánh mắt của anh lấp tức làm cô lấy lại tinh thần, ngồi nghiêm chỉnh gật đầu. “Được.”



Anh cầm lấy cây bút, đứng dậy đi tới bên cạnh cô, lây ghế dựa ngồi xuống.



Cô cắn môi, không dám nhìn anh, chỉ có thể cảm nhận khí tức lạnh lùng, mát mẻ anh mang từ bên ngoài vào.



“Ừ… em xem, nơi này, ‘nhẹ năm’ chuyển thành ‘nắm chặt’ thì tương đối hơn?” Anh vừa giảng giái, vừa vẽ một vòng trên tờ giấy, thấy cô không chút phản ứng, lập tức quay đầu nhìn cô.



“Chuyên tâm một chút.” Anh dùng bút gõ nhẹ trán cô.



“A”? Trước mắt cô là một cặp mắt thâm thúy.



Anh giương môi, nhỏ giọng nói. “Tiểu Thư Phong Hạ, học bổ túc tư nhân là phải thu lệ phí.”



“… Thu lệ phí thế nào?” Cô ngừng thở, thân xui quỷ khiến lại hùa theo anh.
May mắn trong gian phòng nhỏ này có chăn, cô lấy chăn ra, lặng lẽ đi đến bên cạnh anh.



Ai ngờ cô vừa đắp chăn lên người anh, anh lại lập tức mở mắt, cô có chút xấu hổ, vội vàng lui về sau.



“…Em trở lại lấy một số thứ.” Cô lập tức giải thích.



“Ừ.” Anh ngẩng đầu nhìn cô, đồng thời nhìn thấy đồ uống và cơ hộp trên bàn. “Cảm ơn.”



Anh đứng dậy, đưa tay cầm đồ uống nóng, sau khi mở ra uống một ngụm, trên mặt càng lộ vẻ mệt mỏi.



“Sao anh…lại không về nhà?” Cô nhìn anh, nhỏ giọng nói.



Anh đặt cốc xuống. “Ba mẹ anh đang ở nhà em họ, quá nhiều người, anh không muốn đi.”



Dưới ánh đèn ảm đạm, khuôn mặt anh tuấn của anh lại ám ảnh như vậy, cũng tràn ngập cô đơn, cô nhìn một hồi, thu hồi ánh mắt. “Vậy nhân lúc còn nóng anh ăn đi, coi chừng bị lạnh… em đi trước.”



Anh không trả lời.



Đáy lòng cô trầm xuống, xoay người đi ra cửa, cánh tay lại đột nhiên bị anh nắm lại.



Trong không khí trầm mặc khiến người ta hít thở không thông này, thân thể anh đột nhiên ôm lấy cô.



Anh ôm cô từ sau lưng.



Tuyết rơi ngoài cửa sổ, càng ngày càng lớn.



Cô có thể cảm nhân nhịp đập của trái tim anh, phối hợp với trái tim cô.



“Hạ Hạ.”



Anh tựa người vào bên tai cô, nhẹ nói.



Hô hấp ấm áp vây quanh cô, vững vàng ôm lấy cô.



Cô không có cách nào làm như không thấy.



Trong không khí yên tĩnh, anh quay cả người cô lại, cúi đầu hôn lên môi cô.



Một nụ hôn dịu dàng, dung hòa và quấn quít lẫn nhau.



Râu của anh cọ lên cằm cô, nhiệt độ trong nụ hôn này lại tăng lên.



Cô nhắm mắt lại, trong lúc đó, đưa hai tay lên, đặt ở hông anh.



Anh cảm nhận được hành động của cô, nụ hôn dừng lại, nhìn vào mắt cô. “Hạ Hạ. Đừng đi nữa.”



“Đừng giống như năm năm trước, bỏ đi không quay đầu lại nhìn anh.”



Nụ hôn tiếp theo của anh rơi lên mắt cô. “Đừng cự tuyệt anh nữa, được không?”



“…Em có quay đầu lại.” Cô mở miệng, giọng nói có chút nghẹn ngào. “Là anh không nhìn thấy.”



Anh dừng lại, nhìn cô.



“Tư Không, em đã nói với anh lúc chia tay, em quay đầu lại, là anh rời đi em.” Cô đỏ mắt, cãi nhau với anh như một đứa con nít. “là anh không quay đầu lại, rời đi năm năm.”



Năm năm này, không giờ phút nào em không nhớ anh.



Vào lúc em khổ sở, khó khăn, luôn nghĩ đến, một ngày nào đó, anh sẽ về bên cạnh em, không để em khổ sở nhớ anh như vậy nữa.



Em rất mệt mỏi, lúc cô đơn, luôn nghĩ đến, anh nhất định cũng giống như em, không thể buông tha.



“Cuối cùng em nghĩ anh sẽ sớm trở lại, chờ tới lúc anh tỉnh lại, hoặc kết thúc một ngày quay phim, anh đột nhiên trở về.” Nước mắt cô rơi xuống. “Mỗi ngày em đều cố gắng làm việc, để cho cuộc sống của mình thật phong phú, em cảm thấy chỉ cần em cố gắng như vậy, nguyện vọng của em sẽ được thực hiện.”



“Tư Không Cảnh, anh rời đi năm năm…” Giọng nói của cô run run. “Năm năm, không phải năm ngày, không chút tăm hơi, không có gì cả…”



Bờ môi anh hơi run, hồi lâu sau, dùng sức ôm cô vào lòng.



Cô chôn mặt vào ngực anh, đôi tay tức giận đánh loạn, đập vào lưng anh, nức nở nhỏ giọng mắng anh.



Anh mặc cho cô hung hăng cắn vào ngực mình, bàn tay không ngừng vuốt tóc cô.



“Bởi vì anh dùng năm năm này để đánh cược.” Anh cúi đầu, hỗn loạn hôn lên tóc cô. “Nếu như anh có thể dùng năm năm này, có năng lực có thể khiến em cả đời được vui vẻ… anh sẽ vui vẻ chịu đựng.”



Cô khóc đến mức không thể nói được lời nào.



“Hạ Hạ, nếu anh độc ác như vậy, quyết liệt đánh cược như vậy.”



Khóe mắt anh cũng có chút ướt. “Sao em có thể cam lòng khiến anh thua được?”