Đã Lâu Không Gặp

Chương 53 :

Ngày đăng: 17:25 18/04/20


Vì sàn nhà phòng ngủ có lò sưởi nên không lạnh lắm.



Chờ Tư Không Cảnh nói xong, cô nằm trên người anh, mắt trợn tròn nhìn anh.



“Sao vậy?” Vẻ mặt anh lại cực kỳ bình thản thong dong. “Không muốn đi?”



“Không phải.” Cô thu hồi vẻ mặt kinh ngạc. “Chỉ là cảm thấy có chút kỳ quái, tại sao anh lại đột nhiên muốn đi Florence…”



Không phải cô không muốn hưởng thụ thế giới hai người với anh, chỉ là vào thời điểm này, hai người vừa mới tái hợp, cô còn album chuẩn bị phát hành, bộ phim ‘Thanh Sắc’ sau khi hoàn thành phần hậu kỳ sẽ bắt đầu được quảng bá.



Hơn nữa em còn nhiều chuyện chưa làm xong…” Cô khổ não nhíu mày. “Vào lúc mấu chốt này lại đột nhiên ra ngoài hưởng thụ, lại đi đến nơi xa như vậy, có phải không tốt lắm không?”



Anh ôm cô ngồi dậy, thong thả nói.



“Bây giờ em là người tự do, ông chủ phòng thu âm là anh, người phụ trách phim ‘Thanh Sắc’ cũng là anh, anh và em ra nhoài hưởng thụ, ai dám nói gì?”



Mặc dù anh nói như đó là chuyện đương nhiên, nhưng dự thật đúng là như vậy…



Cô nhìn vẻ mặt anh hoàn toàn không quan tâm người ngoài nói gì, cũng không muốn nói nhiều, cong môi gật đầu.



Kỳ nghỉ tốt như vậy, quà tặng năm mới tốt như vậy, thời gian và người cũng tốt như vậy.



Hơn nữa còn là nơi mà cô từng cho rằng mình sẽ không đi nữa, cô phải có kỷ niệm đẹp nhất ở đó.



Tư Không Cảnh ôm cô đứng dậy, nhỏ giọng hỏi. “Còn mệt không?”



Cô lắc đầu, nghĩ đến vừa nãy tên đã lắp lên cung còn bị ba mình phá đám, mặt lại hơi đỏ lên.



“Vậy thì đi rửa mặt, sau đó đi ăn sáng.” Anh cẩn thận mặc áo ngủ lại cho cô.



Hai người vào phòng tắm rửa mặt xong, cũng ra khỏi phòng, trong phòng bếp, cạnh bàn ăn chỉ có một mình Phong Trác Luân.



“Ba, chào buổi sáng.” Phong Hạ ngồi xuống cạnh bàn ăn, thấy ba mình sảng khoái cầm tờ tạp chí, hỏi. “Mẹ đâu rồi?”



“Còn đang ngủ.” Giọng nói lười biếng mang chút thỏa mãn của Phong Trác Luân vang lên.



Tư Không Cảnh ngồi xuống bên cạnh Phong hạ, nghe giọng nói của ba vợ tương lai, ánh mắt là vẻ u oán không thể che giấu.



“Vậy bữa sáng…” Cô nhìn mặt bàn trống không.



“Tối qua người nào tự ý ngủ lại nhà này, tự người đó đi làm.” Phong Trác Luân kéo dài giọng.



Cô ngẩn ra, bất đắc dĩ nhìn về phía Tư Không Cảnh.



“Ừ, anh đi làm.” Tư Không Cảnh đưa tay vuốt tóc cô. “Bác trai muốn ăn gì?”



“Trong tủ lạnh có rất nhiều đồ, nấu mĩ, nấu cháo, sau đó chưng trứng cút, xíu mại, lại nướng thêm một chút lạp xưởng, làm mấy cái sandwich, sau đó rán mấy quả trứng, tiếp đó là trái cây… Ừ, tạm thời chỉ từng đó thôi.”



Cô nghe ba mình liệt kê không ngừng nghỉ các món ăn đủ để làm một tiệc đứng, miệng trở thành hình chữ ‘O’.



“Được.” Tư Không Cảnh cúi đầu, lại hết sức lạnh lùng rời khỏi chỗ ngồi, đi vào phòng bếp.



Hình như biết cô cũng muốn đi, Phong Lập tức nói ngay sau đó. “Hạ Hạ, con thì ngoan ngoãn ngồi đây cho ba.”



“Ba…” Cô đưa mắt nhìn Tư Không Cảnh đóng cửa phòng bếp, lập tức đưa tay cướp tờ tạp chí trong tay Phong Trác Luân, có chút oán trách. “Nhiều thức ăn sáng như vậy thì làm sao ba ăn hết được? Phòng bếp còn không có cả điều hòa, trời bên ngoại lạnh như vậy, anh ấy sẽ cảm lạnh.”



“Ai bảo cậu ta tự tiện ở lại, còn muốn ăn đậu hũ con gái ba ngay dưới mắt ba.” Phong Trác Luân nhún vai. “Ba không bắt thằng nhóc đó làm tiệc lớn, hay chạy 1000m đã rất tốt rồi!”



Cô bíu môi, nhỏ giọng lầm bầm. “Ba ngược đãi anh ấy, chính là ngược đãi con được không…”



“Ba nghe thấy.” Phong Trác Luân dựa lưng vào ghế, thở dài lắc đầu. “Quả nhiên gả con gái ra ngoài là bát nước hắt đi, con xem, con ở cùng cậu ta lâu rồi sao? Còn chưa tới một ngày!... Con trai vẫn tốt nhất, con xem anh trai con, thật tốt!”



“Ba, ba lại tự lừa mình dối người nữa rồi, anh trai con chưa bao giờ rời khỏi chị dâu nửa bước, có được không?” Cô tức giận như ba mình. “Hơn nữa, con nghe mẹ con nói, từ nhỏ, vị trưởng bối mà anh con thích nhất là chú Kha Đằng, ngay cả anh Ấn Thích còn thích cha hơn anh ấy.”



Người kiêu ngạo nào đó bị cả con trai lẫn con gái ghét bỏ nghe xong, cứng đờ ngồi trên ghế, nguyên khí tổn thương nặng nề.



“ba, còn nữa.” Cô suy nghĩ một chút. “Tư Không muốn con và anh ấy cùng đi Florence, có thể là hôm nay hoặc ngày mai.”



Từ lúc bị đánh, Phong Trác Luân còn chưa trở lại bình thường, chỉ trừng mắt, ‘A’ một tiếng.



“Ba… không phản đối?” Cô thật sự không hiểu rõ suy nghĩ của người ba quỷ dị này.


“Ưm…” Nhân lúc cô còn đang luống cuống, anh đã trực tiếp đi vào, bắt chước động tác trên tivi, lúc lên lúc xuống.



Cô đã nhanh chóng ẩm ướt, tròng mắt mờ mịt, thở hổn hển, đáng thương nhìn anh.



“Không đủ?” Anh nhẹ giọng cười, lại cho vào một ngón tay. “Lại thêm một chút, có được không?”



Tiến trình trên tivi hình như đã đến lúc cao trào, âm thanh tiếng rên của người phụ nữ rất lớn, tốc độ rút ra đưa vào của tay anh cũng theo đó mà tăng nhanh, cô thật sự không nhịn được, nhanh chóng bị ngón tay anh đưa đến điểm cao nhất.



Anh rút ra ngón tay trần ngập chất lỏng, nhẹ gõ lên môi cô, sau đó giật khăn tắm của mình ra.



“Có muốn nhiều hơn nữa không?” Đáy mắt anh nhuốm đậm sắc tình.



Hình như cô cũng không cam lòng vĩnh viễn ở trong trạng thái bị động, lại đưa ra một quyết tâm hung ác, đưa tay nắm lấy phần cứng rắn nóng bỏng của anh.



Cảm thấy anh ở trong tay mình càng bành trường, mặt cô đỏ bừng, cúi đầu nhìn một cái.



“Có hài lòng không?” Tiếng cười của anh khàn khàn. “Hài lòng thì đổi cái này, hửm?”



“…Anh cho rằng em không dám sao?” Cô thở hổn hển, lấy hết sức lực nâng mông lên, ngồi xuống nơi cứng rắn của anh.



Vừa mới nuốt vào phần đầu, trong cổ họng anh phát ra tiếng thở dài thỏa mãn, cô điều chỉnh tư thế của mình, cố gắng tiếp tục, nhưng vào được một nửa, lại không vào tiếp nữa.



Nơi đó đi vào được một nửa, thủy triều ấm ấp trong cơ thể cô lại nhiều hơn, triều dịch đi theo cứng rắn của anh, từ từ nhỏ xuống, rơi lên nền nhà.



“Tư Không…” Cô gấp muốn khóc.



Trên mặt anh giờ phút này phủ kín một lớp mồ hôi mỏng. “Gọi anh.”



“Hả?” Cô mê man nhìn anh, lát sau mới phản ứng được, đỏ mặt, nhẹ giọng kêu. “Ông xã.”



Vừa nói xong, anh lập tức ấn hông cô, dùng sức để cô ngồi xuống.



Anh rất hung hăng, cũng rất nhiều, tiết tấu hoàn toàn loạn lên, tốc độ rất nhanh, từng phát từng phát đi vào cô, đến mức bụng cô cũng đau.



Tiếng va chạm thân thể cũng rất rõ ràng, lúc bắt đầu cô vịn vai anh, sau đó lại không bám vào được, vô dụng phải bám chặt vào bức tường kính lạnh lẽo sau lưng.



Vẻ mặt anh hưởng thụ, nhìn cô không kiềm chế được vừa phát ra tiếng rên rỉ, vừa mạnh mẽ đi vào, hơi thở nặng nề, đứt quãng nói. “Bảo bào, em có biết, vào lúc này, đàn ông thích nhìn vào bộ phận nào của phụ nữ nhất không?”



Cô liều mạng lắc đầu, không dám nhìn anh, vừa xấu hổ vừa sợ, bị khoái cảm đánh úp, ngón chân cũng cong lại.



“Xương quai xanh.” Ngón tay anh cũng rơi vào những bộ phận tương tự. “Ngực…”



“Bụng.” Cô nghe giọng nói khêu gợi của anh. “Còn có, nơi này.”



Ngón tay anh di chuyển đến nơi hai người kết hợp, nhìn bộ dạng cô đang nuốt hết chính mình, ôm chặt hông cô, ánh mắt đỏ hồng nhìn lên mặt cô,làm mạnh hơn.



Cô lại nhanh chóng đạt tới cao trào lần nữa, không còn hơi sức để khóc, nhưng anh còn dũng mãnh hơn, thu đầu gối lại, ôm cô xoay qua chỗ khác, để hai tay cô chống lên vách tường thủy tinh, sau đó lại đi vào.



Cô cắn môi, ‘a… a’ không nhìn được rên rỉ, thừa nhận từng lần đi vào từ sau lưng.



Tuyết trắng cũng vì động tác nhanh mà lắc lư, mỗi lần ra vào, anh giống như muốn xé rách cô ra, khiến cô không nói được gì.



“…Đừng chịu đựng.” Một tay anh xoa bụng cô, nhỏ giọng dụ dỗ. “Giống như những gì em vừa xem.”



Da mặt cô mỏng, nếu lớn tiếng giống như trên tivi như vậy, ánh mắt anh híp lại, đột nhiên đẩy cả người cô về phía trước, gần như đứng thẳng, để cho cô dán vào mình, từ dưới đi lên.



Tiếng kêu sợ hãi của cô nghẹn ở cổ họng, bị anh ép đến mức chỉ có thể không chút sức lực ngâm lên, anh kịch liệt vỗ vào mông cô, cuối cùng đưa toàn bộ vào trong cơ thể cô.



Cuộc tình khiến người ta hít thở không thông trôi qua, đến một câu cô cũng không nói nên lời, toàn thân đều là màu hồng, còn có dấu vết nụ hôn của anh, anh thở nặng nề, ôm cô lên, nhìn bộ dạng nước mắt lưng tròng của cô, anh lại muốn.



“…Lên giường…” Cô nhìn dáng vẻ như sói như hổ này của anh, vô cùng sợ hãi, chỉ có thể tội nghiệp cầu xin.



Anh nhẫn nhịn, ôm cô về giường.



Bời vì tivi còn mở, ánh mắt của hai người cũng tự nhiên rơi lên màn hình tivi, trên màn hình, người đàn ông đang ngồi trên ghế salon, mà người phụ nữ thì quỳ trên mặt đất, vùi đầu giữa hai chân người đàn ông, không ngừng di chuyển.



Cô có thể lập tức cảm thấy, đôi tay đang ôm vòng eo của cô đột nhiên thắt chặt.



Gần như là nơm nớp lo sợ ngẩng đầu.



Chỉ thấy ánh mắt đang nhìn trên tivi của anh, lúc này đây đang dừng lại trên đôi môi đỏ mọng, ướt át của cô.