Đã Lâu Không Gặp
Chương 57 : Hồi cuối
Ngày đăng: 17:25 18/04/20
Nhận xong giải thưởng nữ chính xuất sắc nhất là đến lúc trao giải thưởng nam chính xuất sắc nhất.
Mặc dù Tư Không Cảnh diễn vai nam chính bộ phim ‘Thanh Sắc’, nhưng không thông báo lên cho ban tổ chức, thậm chí giải đạo diễn xuất sắc nhất cũng không thông báo.
Lúc ở nhà ranh rỗi, Phong Hạ có tò mỏ hỏi anh, nhưng anh chỉ trả lời không có những giải thưởng này cũng không sao cả.
Vừa rồi, lúc nói như vậy trước mặt mọi người, cô vẫn có chút lo lắng và xấu hổ, một lòng muốn nhanh chóng về nhà với anh, mà cũng rất muốn biết phản ứng của anh, sau khi xuống sân khấu, cô lập tức cấm cúp bước nhanh về chỗ ngồi của mình.
Đi được nửa đường thi cô đột nhiên nghe thấy có người gọi tên mình.
Vừa nhìn, cô lập tức mừng rỡ. “Tổng giám đốc Vương.”
Vương Kha từng là phó tổng giám đốc công ty đầu tiên khi cô gia nhập làng giải trí, bà cười ra hiệu với cô, ý bảo cô đi cửa hông.
Cô suy nghĩ một chút, lập tức khom lưng đi đến cửa hông.
Đi một lát, cửa hông lập tức được mở ra, Vương Kha kéo theo một người đàn ông trung niên anh tuấn đi ra.
“Phong Hạ, giới thiệu một chút, đây là chồng tôi.” Khuôn mặt được chăm sóc kỹ lưỡng của Vương Kha nở nụ cười dịu dàng. “Chúc mừng cô giành được giải thưởng.”
“Cảm ơn tổng giám đốc Vương.” Cô nhìn người đã giúp cô lúc cô gặp khó khăn này, trong lòng vẫn luôn tồn tại lòng biết ơn không xiết.
“Có cảm thấy mỗi lần chúng ta gặp nhau, đều vào một sự kiện quan trọng trong cuộc sống của cô không?”Vương Kha cười nhìn cô. “Nhất là ban đầu, khi cô còn là người mới, tình yêu suýt chút nữa được đưa ra ánh sáng; lại đến bốn năm trước, cô nhận được giải Golden Melody Awards thì trong lòng cô lại tồn tại cảm giác mất mát.”
Cô cười khẽ gật đầu.
Đúng là như thế, Vương Kha giống như là một khán giả tốt nhất, chứng kiến quá trình lốt xác trong sáu năm nay của cô.
Vương Kha nhìn cô, lại nhìn chồng mình, trong giọng nói hàm chứa nụ cười. “Còn nhớ chuyện tôi nói trong buổi trao giải Golden Melody Awards rằng lần sau tôi sẽ cho cô gặp chồng mình không?”
“Tôi nhớ.” Cô ngần hiểu cười, nhìn chống của Vương Kha. “Đây chỉ là chuyện cũ còn sót lại thôi.”
Vương Kha từng nói chuyện cũ của bà cũng tương tự như cô, chắc cũng từng trải qua cuộc sống ngọt ngào, chia lìa, khổ sở, tuyệt vọng, cuối cùng vòng một vòng, lại trở về cuộc sống hạnh phúc ban đầu.
“Tốt lắm, không làm phiền cô nữa.” Ánh mắt Vương Kha đột nhiên nhìn về phía sau lưng cô, cười càng đậm.
Cô phát hiện ánh mắt của Vương Kha, nhẹ nhàng xoay người.
Chỉ thấy cách đó không xa, Tư Không Cảnh đang đứng sau lưng cô, cười nhẹ nhìn cô.
“Vào lúc tổ chức hôn lễ, nhớ mời tôi.” Vương Kha ở sau lưng cô nói.
“Nhất định.” Cô tạm biệt hai vợ chồng Vương Kha, giống như cô vợ nhỏ chạy về phía Tư Không Cảnh.
Từng bước rút ngắn khoảng cách, cô có thể nhìn thấy sự dịu dàng sâu trong đáy mắt anh.
Đợi cô đi tới trước mặt mình, anh tự tay ôm cô vào trong ngực, áp lên cái trán nhỏ của cô. “về nhà.”
…
Trên đường về nhà, cô đột nhiên nhận được một cuộc điện thoại xa lạ.
Nhận nghe mấy giây, cô cầm điện thoại di động kinh ngạc nhìn anh.
“Ai vậy?” Anh đánh tay lái, nhìn cô hỏi.
“Mẹ anh.” Cô dùng khẩu hình nói, trên mặt có một tia lo lắng.
Anh cho cô một ánh mắt trấn an, ý bảo cô nghe tiếp.
“Tiểu Hạ.”” Đầu bên kia tiếp tục truyền đến giọng nói của Mẹ Tư Không Cảnh. “Bác và ba Tiểu Cảnh vừa xem buổi lễ trao giải.”
“Vâng…” Cô lo lắng hơn.
“Chúc mừng con giành được giải thưởng.” Giọng nói của Mẹ Tư Không ôn hòa hơn lúc gặp mặt một chút. “Cũng cảm ơn con.”
Cô không biết trả lời thế nào, ngón tay không ngừng cấu xé ống quần của mình.
Bên kia tiếp tục nói. “Cuối tuần này, bác và ba Tiểu Cảnh sẽ đến thành phố S, con có nguyện ý dẫn bọn ta đi chơi một chút không?”
Cô ngẩn ra, lập tức gật đầu. “Được ạ, bác gái, không thành vấn đề.”
Cúp điện thoại, cô nhẹ thở một hơi, mới phát hiện trên gò má vẫn còn treo nụ cười.
“Em cười cái gì?” Lấy điện thoại di động của cô đặt ở một bên. “Em chưa bao giờ nghĩ rằng mẹ anh sẽ gọi điện thoại cho em… khiến em lo lắng chết mất.”
“Vừa rồi, khi em nói chuyện về anh trước mặt mọi người, cũng không thấy em lo lắng như vậy.” Anh nhỏ giọng trêu chọc cô. “Để anh suy nghĩ một chút… Tư Không Cảnh, đây là phong cách tỏ tình lãng mạn của Phong Hạ?”
“Mà ở trước mặt nhiều người, trước mặt tôi, cô ấy lại luôn tỏ ra mình là người vô địch, không làm sai bất cứ chuyện gì, không bị bất kỳ ai làm dao động, rất thành công.” Anh cầm lấy tay cô. “Nhưng đó lại là thất bại khiến cô ấy cực khổ suốt năm năm.”
Người con gái giỏi nhất trong năm năm qua, luôn thể hiện sự vinh quang ra bên ngoài, lại là người cô đơn, người quan trong nhất không ở bên cạnh, làm bất cứ điều gì cũng nhớ tới những điều khổ sở đã qua.
Cô khiến mình trở nên tốt nhất trong năm năm, mới chớ anh trở về.
Phong Hạ không nhúc nhích nhìn anh, hồi lâu, mới nhẹ nhàng giơ tay lên bụm miệng.
Anh nắm lấy tay cô, nhìn xuống sân khấu. “Từ hôm nay trở đi, trong làng giải trí sẽ không có ba chữ Tư Không Cảnh này, tôi sẽ không quay phim, ca hát, không tiếp tục tham gia bất kỳ chương trình nào, sẽ không có thêm bất kỳ tin tức nào về tôi nữa, để mọi người làm chứng.”
Mọi người còn đang ngồi, bao gốm cả cô, nghe thấy lời của anh, đều sững sờ tại chỗ.
Đến không khí cũng như ngừng lại, anh xoay người đối mặt với cô, đặt tay cô vào lòng bàn tay mình, nhìn vào mắt cô, quỳ một gối xuống.
“Phong Hạ.”
Anh gọi tên đầy đủ của cô.
“Từ nay về sau, anh sẽ là người bình thường nhất, làm chuyện một người đàn ông bình thường nên làm, ở bên cạnh em, làm bạn với em, chăm sóc em, bất kể sinh lão bệnh tử, anh sẽ dùng hết khả năng của mình cho em một ngôi nhà hoàn chỉnh, để em ở bên cạnh anh, mỗi ngày đều được vui vẻ, hạnh phúc.” Nỗi một chữ của anh, đều rất nghiêm túc.
Hai mươi bảy năm này, cô ở bên cạnh ba mẹ.
Những năm tiếp theo , cô sẽ ở bên cạnh anh.
“Em có thể làm bất kỳ chuyện gì em muốn làm, bất kể là diễn viên, ca sĩ, đạo diễn,… hoặc ở nhà, đi du lịch một vòng quanh trái đất, chỉ cần em thấy vui.” Anh lấy một hộp gấm nhỏ từ trong túi áo, mở ra. “Anh sẽ hoàn thành vì em.”
“Cho nên, xin em cho anh một cơ hội, để anh dùng phần đời còn lại, bù đắp cho năm năm thiếu sót này.”
Anh lấy chiếc nhẫn kim cương. “Gả cho anh, được không?”
Cô cúi đầu nhìn anh, hốc mắt khẽ ửng hồng, nụ cười dịu dàng, tư thế quỳ một chân tiêu chuẩn, nước mắt từ từ chảy xuống.
Hành vạn người đang nhìn, còn có người nhà của cô, bạn bè đang nhìn vào, anh lại đưa ra lời cầu hôn.
Hội trường vừa mới yên tĩnh, lúc này nhất trí vang lên. “Đồng ý đi.”
Chỉnh tề như vậy, khiến màng nhĩ của cô cũng thấy đau.
“Hạ Hạ.” Anh lấy tai nghe để xuống đất, nắm lấy tay cô, nhìn cô khóc trôi mất phấn trang điểm, dùng âm thanh chỉ đủ cho hai người nghe thấy. “Đây là lần thứ ba Tư Không Cảnh cầu hôn, nếu như em còn không đồng ý, vậy muốn cả đời này anh phải độc thân sao.”
Người từng trầm mặc ít nói, từng cường thế bá đạo, từng không thích nói nhiều ở trước mặt công chúng, Tư Không Cảnh từng như một vị thần tiên xa với cô không thể chạm vào.
Anh lại nguyện ý buông tha những gì mình đang có, chỉ vì muốn cố vui vẻ cả đời.
Trong tiếng kêu ầm ĩ, cô nhìn vào mắt anh, vừa khóc vừa cười gật đầu.
Anh hít một hơi thật sâu, đeo chiếc nhẫn kim cương vào ngón tay áp út của cô.
Trong nháy mắt, tiếng vỗ tay vang lên như sấm, tất cả người hâm mộ đã thích hai người hơn năm năm, thậm chí còn có người hâm mộ đôi tình nhân này, yêu mến hai người từ khi họ ra mắt thì hiện tại, sau khi hai người kết hôn, họ vẫn sẽ đến xem các buổi ca nhạc như cũ.
Thậm chí còn có nhiều người hâm mộ nhìn lên sân khấu, nước mắt từ từ rơi xuống.
Anh cúi đầu nhìn lên ngón tay cô, từ từ đứng dậy, ôm tay cô vào trong ngực, cười nói. “Còn rất nhiều lới, chờ sau khi về nhà , anh sẽ từ từ nói cho em.”
Cô tựa vào đầu vai anh, âm thanh nghẹn ngào, nức nở.
Sáu năm, từ lúc ở tuổi thanh xuân cho đến bây giờ bước đi trên con đường mới, cuộc sống mới.
Quá khứ của cô, tương lai của cô, đều có anh.
Anh là người quan trong nhất trong sinh mệnh của cô, sâu tận xương tủy.
Trong cuộc đời của chúng ta, luôn có một người, có thể khiến cho chúng ta cười rạng rỡ nhất, khóc đến thương tâm nhất, nhớ đến sâu sắc nhất.
Người đó sẽ dạy bạn tất cả điều liên quan đến tình yêu, cũng sẽ cho chúng ta biết yêu.
Người đó tới thế giới này, cũng là để gặp bạn.
Đẹp nhất không phải lúc này.
Mà là lúc bạn già đi, bạn vẫn còn người ấy bên cạnh.
Cảm ơn anh, có thể khiến cuộc đời này của em may mắn được gặp anh.
Cảm ơn anh, có thể khiến em yêu anh.