Đã Lâu Không Gặp
Chương 60 :
Ngày đăng: 17:25 18/04/20
Đới Tông Nho nói chuyện mấy câu với Phong Hạ, lúc này mới đứng dậy tạm biện, anh đưa Đới Tông Nho đến cửa nhà, trước khí ra cửa, Đới Tông Nho đột nhiên gọi anh lại.
“Mặc dù cậu ảnh hưởng đến cuộc sống ‘tính phúc’ của mình, nhưng… Mình có thể phải có nhắc nhở nho nhỏ với cậu.” Đới Tông Nho nhẹ nhàng đi tới trước mặt anh, tươi cười. “Hiện tại Hạ Hạ đã mang thai ba tháng, có thể vận động một chút… mình cảm thấy thân thể ra mồ hôi, nói không chừng sẽ khiến cô ấy thoái hơn một chút.”
Anh nhìn Đới Tông Nho hồi lâu, khẽ mỉm cười. “Chờ Hạ Hạ bình an sinh xông, đến lúc đó, mình sẽ nói bạn mình ở Mỹ gửi cho cậu ít đồ, coi như quà cảm ơn.”
**
Chờ Đới Tông Nho rời đi, anh quay lại nhìn cô, cô đang ngoãn ngoãn ngòi o trên ghế salon uống nước nóng.
“Em cảm thấy thoải mái chút nào chưa?” Anh đi lại bên cạnh ghế sô pha, vuốt vuốt tóc cô.
Cô gật đầu, đặt cốc nước xuống nhìn anh. “Tư Không, sau này không cần phải làm phiền anh Đới như vậy, hiện tại anh ấy cũng đang chăm sóc Diệp Diệp, lại còn phải chăm sóc Tiểu bàn và Nhị Bàn, rất vất vả.”
“Còn mệt không?”Anh ôm cô vào trong ngực, lạnh nhạt dừng đề tài này, hình như không thèm để ý đến sống chết của bạn tốt.
“Không buồn ngủ…” Cô tựa vào ngực anh, vỗ nhẹ lên cái bụng tròn nhỏ của mình. “Anh xem, gần đây em mập lên rất nhiều, sắp không dám gặp anh rồi.”
Đều nói các nghệ sĩ trẻ ăn ít cơm, mặc dù cô không tiếp tục làm nghệ sĩ nữa, những vẫn lo lắng trong lòng anh giờ đây khác với trước kia.
“Em cảm thấy em rất khó coi…” Cô tổng kết, buồn bã nhìn anh. “Anh có không thích em không?”
Diện mạo anh vẫn tốt như vậy, thâm chí còn có mùi vị đàn ông hơn lúc còn trẻ, cô không sợ anh thay lòng, nhưng chỉ sợ anh sẽ không để ý mình như trước đây nữa.
Người nào đó lại chỉ chờ nghe được lời này của bà xã mình, ôm cô vào trong ngực, đứng lên đi vào phòng ngủ. “Đới lát nữa nói cho em biết, anh yêu em bao nhiêu.”
Bời vì bảo bảo, anh không dám làm quá mạnh, nhưng đã lâu anh không được ăn quả ngọt, thân thể cô bây giờ còn chặt chẽ hơn trước khi mang thai, thân thể như muốn ăn tươi nuốt sống anh.
Không thể làm mạnh, chỉ có thể nhẹ nhàng đi vào nơi sâu nhất, lướt qua rồi lại yêu cô.
Hơn ba tháng không được chạm vào cô, anh cũng không để trong thời gian ngắn, kiến trì làm cô đỏ mặt khóc nức nở hai lần, anh mới lui thân mình ra, để toàn bộ lên đùi cô.
Y tá vừa nói xong, bác sĩ cũng đã đẩy Phong hạ ra ngoài.
Anh giật mình, vừa định tiến lên đến bên cạnh xe nhìn cô, chân trái đột nhiên mềm nhũn, cả người ‘bịch’ một tiếng, quỳ xuống.
Dung Tư Hàm và y tá giật nảy mình, lập tức muốn tiến lên đỡ anh, Phong Trác Luân sửng sốt mấy giây, lập tức chống nạnh cười to. “Ha ha ha ha ha… cậu cũng không thể qua! Thật yếu đuối ha ha ha!”
Ông còn tưởng rằng con rể của ông cỏ thể lạnh lùng bình tĩnh, không ngờ lại trực tiếp quỳ xuống!
Hành lang bên cạnh có rất nhiều người xa lạ và phụ nữ có thai, có một số người cũng nhận ra Tư Không Cảnh, những âm thanh phong phú, ánh mắt, tình hình huyên náo… Hai tay anh chống đất, mới miễn cưỡng chống đỡ hai chân hoàn toàn nhức mỏi của mình đứng lên.
Bác sĩ đẩy giường bệnh cũng rất thông mình, vẫn không nhúc nhích, nhìn anh đi đến bên cạnh xe, cúi đầu nhìn Phong Hạ.
Cả người cô toàn là mồ hôi, tóc dính bết lên khuôn mặt, gương mặt hơi mập cũng sót lại ít nước mắt, lúc nhìn thấy anh, vẫn cố gắng nặn ra nụ cười. “Thấy bảo bảo chưa?”
Anh gật đầu, cúi đầu hôn lên mắt cô.
Cả người cô mềm nhũn, lại có thể cảm thấy, một giọt nước nhẹ nhàng rơi lên khuôn mặt cô.
Dù đã từng trải qua nối xúc động, khổ sở, thì anh cũng chưa một lần, rơi nước mắt trước mặt cô.
Có người luôn nói, thời điểm đẹp nhất trong cuộc đời người phụ nữ, là lúc mặc áo cưới.
Đó là lúc bông hoa thuần trắng nở rộ, đẹp vô cùng.
Nhưng anh vẫn luôn cảm thấy, khi cô cam tâm tình nguyện chịu đựng cơn đau đớn, sinh cho anh huyết mạch tương truyền, đó chính là thời khắc đẹp nhất của cô.
Đó là điều cô nguyện ý làm vì anh, điều khổ sở nhất trên cõi đời này, cũng chính là chuyện tốt đẹp nhất.
Đây là điều em làm cho anh, là quà tặng xinh đẹp nhất trên thế gian này.
Anh yêu em.