Đã Lâu Không Gặp

Chương 62 :

Ngày đăng: 17:25 18/04/20


Tạp chí bát quái và truyền thông tất nhiên sẽ không bỏ qua những tin tức này, nhất thời những tin tức ‘Vivian mờ ảo gặp gỡ đại sự của cuộc đời, trạng thái vô cùng không tốt’, ‘Nữ ca sĩ luôn nghiêm túc còn có thể nhầm lẫn như thế, người hâm mộ còn nên hâm mộ ai đây’,… xôn xao trên trang đầu các mặt báo.



Cô chưa bao giờ có trái tim mong manh khi bắt đầu công việc này, chỉ cười một tiếng rồi cho qua, nhưng cũng có thể mấy ngày liên tiếp làm việc quá mệt mỏi, ngày cô chuẩn bị ngồi máy bay trở về thành phố S, cô sốt cao 39 độ.



Thông báo một tiếng với trợ lý và người đại diện, sau một ngày hành trình dài, cô uống nước nóng và thuốc hạ sốt, cuộn chăn nằm ngủ.



Tỉnh dậy, trời bên ngoài đã tối.



Cô bò dậy, một chiếc khăn ướt không biết ai đặt ở đó từ lúc nào trượt xuống khỏi trán cô.



“Tỉnh rồi?” Trong phòng khách sạn, Lâu Dịch lộ ra một cái đầu từ phòng bếp, cười híp mắt. “Chờ một chút, cháo được chuẩn bị tốt lắm.”



Cô nhìn gương mặt anh một hồi, dụi dụi mắt, hình như không dám tin.



Bên kia, Lâu Dịch nấu cháo xong múc ra ngoài, bưng bát tới bên giường cô ngồi xuống.



“Được rồi, đừng trợn mắt nhìn nữa.” Anh nhìn cô một cái, cười như một tên trộm. “Buổi chiều anh nhắn tin cho trợ lý của em, để cô ấy giao cho anh một chìa khóa của phòng em, mới tiến vào.”



Anh dùng thìa múc một hớp cháo, thổi một hồi, đưa tới bên miệng đút cho cô. “Em vẫn chưa ăn được cái gì, hiện tại chỉ có húp cháo mới tốt hơn, trước đó anh đã nói trợ lý của em chuẩn bị một ít gạo.”



Cô ăn một thìa cháo, hạ mắt xuống không nói gì, yên lặng gật đầu.



Anh cho cô ăn cháo xong, lại giúp cô kiểm tra nhiệt độ, vừa rồi uống thuốc hạ sốt đã có hiệu quả, nhiệt độ cũng chỉ còn 38 độ.



“Ngủ một giấc nữa đến sáng mai, hắn sẽ tốt hơn.” Anh thở một hơi, giúp cô điều chỉnh, đắp kín chăn. “Ngủ đi, anh giúp em.”



Anh nói xong, đứng dậy khỏi giường, vạt áo đột nhiên bị cô kéo lại.



“Sao vậy?” Anh xoay người cô lại, nhíu nhíu mày, theo bản năng kiểm tra trán cô. “Rất khó chịu sao?”



“Em muốn uống rượu.” Giọng nói của cô rất thấp, ánh mắt lắng lặng nhìn anh.



Anh ngẩn ra, cẩn thận nhìn cô một hồi, đứng dậy đi vào phòng bếp.



Anh rót một ít cho cô, lại tự rót cho mình một ít, sau đó đặt gối tựa vào tường, ôm cô ngồi dậy.



Tay cô nắm chặt ly rượu, uống được vài ngụm mới hỏi. “Sao anh biết mà tới?”



Anh uống cạn sạch ly rượu của chính mình, rất tùy ý nói. “Biết em phát sốt, anh lập tức đến đây.”



“Sao anh lại biết?” Cô giương mắt.



Môi anh giương lên, cười nói. “Vì anh thần thông quảng đại chứ sao.”



Cô không trả lời, cúi đầu lại uống một ngụm rượu.
Đây là cảnh tượng cô vẫn tưởng tượng bao lâu nay, giống như trước kia, lúc hai người vẫn ở chung với nhau, có cuộc sống sinh hoạt bình thường.



Khi đó cô cũng biết, cô muốn ở cùng một chỗ với người này cả đời bao nhiêu.



Hồi lâu, mặt cô nghiêng nghiêng, nước mắt rơi xuống.



Anh nhìn cô như vậy, giật mình, tay chân luống nói loạn cả lên. “Không thể nào? Mới đụng phải đã bị thương? Để anh nhìn xem đầu em một chút? Anh còn chưa luyện đến thân thể bằng sắt đó…”



Cô bị câu nói của anh chọc cho không nhịn được cười, nhất thời vừa khóc vừa cười, đến chính cô cũng cảm thấy thật mất thể diện.



“Được rồi, bé khóc nhè, ăn bánh nào.” Một tay anh cầm cái đĩa, một tay cầm tay cô, vừa dụ dỗ cô ra khỏi phòng bếp.



Anh người đi vào phòng khách, điện thoại di động của anh đột nhiên vang lên.



“Nghe cho anh một chút.” Anh cắn bánh ngọt, chơi trò chơi, lập tức nói cô giúp một tay.



Cô đi tới, liếc mắt nhìn tên hiển thị trong điện thoại, cả người nhẹ chấn động.



Anh đang ăn vô cùng vui vẻ, lập tức thấy cô không có biểu cảm gì đưa điện thoại di động đến trước mặt mình.



“Ai vậy?” Anh hơi nghi ngờ, tại sao cô lại không nhận.



Cô không nhìn anh, sau khi đưa điện thoại cho anh lập tức xoay người đi về phòng bếp.



Không nghe rõ động tĩnh bên ngoài, cô dọn dẹp phòng bếp, trong lòng ó chút bất ổn, còn không chú ý làm vỡ mất một cái bát.



“Choang’ một tiếng, cái bát rơi xuống mặt đất, cô giật mình, vội vàng ngồi xổm xuống, nhặt những mảnh vụn lên.



Đúng lúc này, cửa phòng bếp được mở ra, anh thấy thế, đi tới chau mày nói. “Sao lại không cẩn thận như vậy? Em sang bên cạnh đi, anh nhặt cho.”



Lấy những mảnh vụn trong tay cô vứt vào thùng rác, nhìn bóng dáng anh ngồi chổm hổm trên mặt đất, cô nhỏ giọng hỏi. “Hạ Hạ… nói gì?”



“Cô ấy ói cô ấy đã bàn giao hết tất cả công việc rồi, hiện tại bắt đầu kỳ nghỉ phép của mình, có vẻ Tư Không Cảnh vẫn chưa nói chuyện muốn đưa cô ấy đến Mauritius.” Anh đứng dậy, ném những mảnh vụn vào thùng rác, giọng nói nhẹ nhàng. “Ngày mai chúng ta cũng lên đường rồi, dù sao Tư Không Cảnh cũng là chủ nhà, chúng ta đi qua sớm một chút, ở đó chơi.”



“Anh muốn đi không?” Cô yên lặng một lúc lại hỏi.



“Vé máy bay đã chuẩn bị rồi, tại sao lại không đi?” Anh nhíu mày.



“Nếu như anh không muốn đi, vậy chúng ta cũng không đi.” Cô từ từ nói. “Đến lúc hai người đó trở về, em đi xin lỗi Hạ Hạ.”



Đợi rất lâu, vẫn không thấy anh trả lời, đột nhiên cảm thấy bóng đen đến trước mặt mình, anh cúi đầu, đặt cằm lên đầu cô.



“Có phải em cảm thấy không thể bỏ qua cho chính mình.” Anh nhẹ giọng cười. “Anh cảm thấy anh rất cố gắng trong chuyện này, nhìn anh, quản lý anh, được không?”