Đã Lâu Không Gặp
Chương 8 :
Ngày đăng: 17:24 18/04/20
Ánh nắng chiều tà chiếu lên từng phiến đá trên đỉnh núi, phát ra ánh sáng mơ hồ thơ mộng
"Nhớ kỹ, về sau phải luôn mang theo nó." Anh cầm tay của cô, rồi lấy từ trong túi áo ra một cái nhẫn khác đặt vào lòng bàn tay cô cười nhẹ nói, "Sinh nhật vui vẻ, vợ tương lai của Tư Không tiên sinh."
Hai chiếc nhẫn một nam một nữ giống nhau đến 8, 9 phần, cũng rất thích hợp với tay cô, Phong Hạ nhìn hai chiếc nhẫn trong tay, đôi mắt run run
Lâu sau, cô mới cầm lấy tay anh, giúp anh đeo chiếc nhẫn lên, cùng anh đan xen mười ngón tay thật chặt.
Hóa ra, khi ở trên xe anh nói với ông lão Italya rằng họ chuẩn bị đính hôn là có nguyên nhân. Trước khi anh lên kế hoạch về chuyến du lịch này đã chuẩn bị việc chiếc nhẫn thật tốt
“Đây là dùng để chúng ta đính ước, sau này khi vào lễ đường, anh sẽ chuẩn bị một cặp nhẫn khác”
Tư Không Cảnh khẽ cụng trán cô, nhìn khuôn mặt cô khẽ chọc “Trong lòng nghĩ đến lấy thân báo đáp anh phải không?”
Cô không trả lời, như đang chìm đắm vào suy nghĩ của chính mình, qua thật lâu mới ngẩng đầu nhìn vào ánh mắt anh "Nếu về sau anh thích người khác, hoặc . . . . . . Bởi vì nguyên nhân gì đó muốn rời khỏi em, anh đừng lấy chiếc nhẫn lại, có được không?"
Nếu đã yêu sâu đậm như thế mà chúng ta vẫn phải chia xa, xin anh để lại cho em kỉ vật cuối cùng này để nhớ về tình yêu của chúng ta
Trong thời khắc hạnh phúc này, cô vui sướng đến mức quên đi tất cả, nhưng sâu thẳm trong con tim vẫn nói với anh như vậy
Sau khi nói xong, đôi mắt của cô đỏ lên, vội quay đầu đi chỗ khác dùng sức đem nước mắt nhịn xuống
Anh nhìn cô một hồi, lúc lâu cũng không nói gì chỉ cầm thật chặt tay cô kéo cô ôm vào lồng ngực
------------------------
Ăn một bữa tối đơn giản ở chân núi, hai người lại ngồi xe trở về Florence.
Lúc trên đường trở về, khi cô đang dựa vào trên người anh nhắm mắt nghỉ ngơi, thì Lâu Dịch gọi điện thoại tới.
"Đừng quên mang một ít thức ăn ngon về cho thiếu gia đây!" Lâu Dịch ở bên kia vô cùng khó chịu, "Cậu đi ra ngoài sung sướng hưởng tuần trăng mật, thiếu gia mình đây thì phải giúp cậu xử lý đám ký giả, thật bất công mà!"
"Được, được" Phong Hạ chịu thua nói, "Chỉ biết có ăn thôi. . . . . ."
Cô vừa mới nói xong câu này, điện thoại di động chợt bị Tư Không Cảnh ngồi bên cạnh cầm lấy
"Biết người ta đi hưởng tuần trăng mật, cậu còn gọi điện thoại được." Anh có chút uể oải nói.
Lâu Dịch ở bên kia bị hù giật mình, nhưng rất nhanh đã phản ứng lại, hài hước trả lời, "Thế nào, tôi dâng cho cậu công cụ hưởng dụng giờ lại muốn gạt tôi ra sao?"
Phong Hạ đỏ mặt, nghĩ thầm người này nếu không nói thì làm gì có ai biết, lần trước cậu ta mua những thứ kia muốn cô và Tư Không làm chuyện mờ ám nhưng đến giờ những thứ ấy vẫn nằm trong rương hành lý
"Sao rồi? Hay là hai người còn chưa có dùng? Hay là dùng xong rồi? Toàn bộ năm hộp!" Không nghe Tư Không Cảnh trả lời, Lâu Dịch lầu bầu, "Mẹ kiếp. . . . . . Nhiều ngày như vậy rồi, chẳng lẽ là cậu không được sao Tư Không Cảnh?"
Tư Không Cảnh nghe Lâu Dịch nói, nghiêng mặt sang bên nhìn cô một cái, lâu sau chỉ lạnh nhạt nói một câu "Về sau không cần cậu bận tâm" rồi đem điện thoại di động trả lại cho cô.
"Em muốn uống nước." Cô ngồi dọc theo bên giường nhìn anh làm nũng.
Anh gật đầu một cái, rồi giúp cô đi rót một ly nước tới, cô lấy cái ly trên tay anh uống vài ngụm, bỗng nhiên với tay ôm lấy cổ anh.
"Thế nào?" Anh cúi người hôn lên tóc cô, "Còn đau không?"
Mặt cô lập tức đỏ lên, lắc đầu một cái “Không còn”
"Ừ!" Anh đáp một tiếng, chợt nói, "Cho nên. . . . . . Còn muốn vận động buổi sáng?"
Cô không nói lời nào, đưa mặt cọ xát cằm anh, ngón tay từ lưng anh đi xuống, lướt qua phần lưng khêu của gợi anh, trong giọng nói cũng là nụ cười bướng bỉnh, "Bởi vì người ta biết. . . . . . Anh cũng muốn."
Lần này anh không kìm chế bản thân nữa
Rất nhanh dục vọng bị đốt lên, cô ngoan ngoãn nằm bên mép giường, mà anh có chút gấp gấp, nóng nảy kéo hai chân cô ra, lập tức đi vào.
Thật sự quá kích thích, cảm giác quá tốt đẹp thậm chí so với lần đầu tiên còn tốt hơn, cô đã thích ứng anh, cũng đưa đẩy eo mình theo tiết tấu, tiểu huyệt nhỏ hẹp mềm mại tiếp nhận toàn bộ to lớn của anh.
Trên mặt anh toàn là mồ hôi, chợt nghe cô nhỏ giọng nói một câu gì đó.
"Hửm?" Anh đem cô từ trên giường ôm lấy, "Em nói gì?"
"Ưm…….. quá nhanh" Cô thẹn thùng nói một câu, khuôn mặt xấu hổ mà đỏ bừng nhưng trong mắt lại đầy mị hoặc
Thanh thuần mà tự nhiên, bướng bỉnh mà mị hoặc.
Anh biết cô có rất nhiều mặt, nhưng không biết lại có biểu cảm mị hoặc làm người ta mê muội như vậy.
Anh khẽ xoay người nằm xuống, đặt cô ngồi trên, chưa kịp để cô thích ứng lập tức đem dục vọng chính mình mạnh mẽ đẩy vào
Đi vào thật sâu, dục vọng thô to của anh đụng đến miệng tử cung cô, làm bụng phình ra, rốt cuộc làm cô thấy hối hận vì mình trêu đùa quá mức, khiến người tỉnh táo như anh cũng bị kích động.
"Không cần. . . . . ." Cái kia quá to, khiến hạ thân cô tê rần, cuối cùng không thể chịu nổi mà cầu xin tha thứ "Người ta từ bỏ. . . . . ."
Cuối cùng Tư Không Cảnh mím môi tăng thêm sức lực hung hăng đi vào nơi sâu nhất của cô, mới chịu rút ra ngoài
Mồ hôi đầm đìa, anh ôm cô, hai người cùng té nằm trên giường, anh lật người để cô nằm bên cạnh mình.
"Làm sao anh thuần thục như vậy?. . . . . ." Cô nhắm mắt lại, vô cùng buồn ngủ nhưng vẫn nhỏ giọng lầu bầu.
Cô nhớ người kia cũng là lần đầu tiên, tại sao có thể thông thạo chuyện này như vậy. . . . . .
"Phì….." Anh khẽ cười rồi đỡ lấy lưng cô "Sau này vẫn phải tiếp tục cố gắng rồi"