Dã Phượng

Chương 12 :

Ngày đăng: 11:52 19/04/20


Nhân Giới



Lí Tùy Tâm như thế nào cũng không nghĩ tới, nàng vừa tỉnh liền nhận ra nơi này, chính là nơi ở của nàng ở Nhân Giới, là tòa chung cư kia.



Mà Bình Thường...... đang bưng một mâm đồ ăn đi đến trước mặt nàng, trên người vẫn mặc chiếc áo phông đơn giản cùng quần bò nhẹ nhàng như trước kia ở cùng với nàng.



“Đói sao? Có muốn ăn gì không?” Hắn ôn nhu hỏi.



Đây...... Là mộng sao? Nàng lo sợ mở to mắt, không ngừng tự hỏi.



Là do hoài niệm đoạn thời gian kia, cho nên mới nằm mộng, trong mộng hết thảy đều không có thay đổi, hết thảy đều duy trì nguyên trạng......



“Làm sao vậy? Miệng vết thương còn đau không?” Bình Thường lại hỏi.



Nàng kinh ngạc nhìn hắn, không dám hô hấp, rất chỉ sợ một hơi thở dốc, gương mặt thâm tình trước mắt này lại biến trở thành lãnh khốc ác liệt.



“Nàng khỏe không?” Hắn nhíu mày, tay nhẹ chạm vào mái tóc nàng.



Nàng chăm chú nhìn ngón tay thon dài của hắn, chợt nhớ lại, là bàn tay này, buông bốn mươi chín mũi tên nhọn xuyên qua trái tim nàng. Là bàn tay này, lần lượt bóp chết tình yêu sâu đậm của nàng. Là bàn tay này, không chút lưu tình đem lòng của nàng vò nát bấy......



Mạch suy tư vừa dứt, nàng cũng nhất thời thanh tỉnh giấc mộng, phẫn nộ hắt cánh tay kia ra, trừng mắt nhìn chủ nhân bàn tay ấy.



“Ngươi mang ta đến đây làm gì?” Nàng lùi về phía sau, tức giận hỏi.



Bình Thường nhìn dáng vẻ nàng phòng bị, trái tim thoáng đau đớn.



“Nơi này cách Thừa Thiên cung khá xa, ta có thể thừa cơ giúp nàng chữa thương.” Hắn giải thích.



“Chữa thương?” Nàng cúi đầu nhìn cánh tay trái chính mình, nơi trúng tên đã được băng bó, nhưng nàng không hề cảm kích, ngược lại cả giận nói: “Ai mượn ngươi nhiều chuyện? Vì sao phải giúp ta chữa thương? Ngươi nên lấy thêm tên, nhắm ngay tim mà giết chết ta, vì sao còn cực khổ mang ta chạy trốn?”



“Ta không muốn nàng lại chịu khổ......” Hắn nhìn sâu vào mắt nàng.



“Chịu khổ? Ha! Thực buồn cười, năm mươi ngày qua, ngươi không phải bắn tên mặt không đổi sắc sao? Không phải bắn rất thống khoái? Bây giờ lại nói chuyện ma quỉ gì? Ngươi rốt cuộc có chủ ý gì?” Nàng cuồng tiếu châm chọc.



“Những chuyện trước kia...... Ta thật có lỗi......” Hắn hiểu năm mươi ngày kia, nàng chịu tổn thương sâu đậm ra sao, mà thủ phạm lại chính là hắn.



Nhưng, làm tổn thương nàng, hắn cũng đau đớn!



Thậm chí, cảm giác dội lại càng nặng nề, nàng sao có thể hiểu được, nỗi đau của hắn cũng không hề kém nàng



“Ngươi thật có lỗi? Ngươi xin lỗi cái gì, ngươi chỉ nghe lệnh làm việc, ngươi căn bản không có làm sai. Đây gọi trung thành, là hành động ngươi cho là đúng nhất mà?” Nàng khinh bỉ nói.



“Tùy Tâm......”



“Không được vô lễ! Ta là Lệ Phi, là phi tử của Ngọc Hoàng.” Nàng trừng mắt với hắn, lớn tiếng quát.



“Không, nàng không phải Lệ Phi, không phải phi tử của Ngọc Hoàng, nàng là Lí Tùy Tâm, là người tên gọi Lí Tùy Tâm mà ta yêu.” Hắn nhịn không được thấp giọng kêu.



“Đủ! Ngươi làm sao có thể yêu ta? Còn nhớ rõ năm đó ở pháp trường ngươi nói những gì với mọi người không? Ngươi nói ta cùng người tư thông, dâm loạn cung đình, nữ nhân bất nghĩa không trinh không khiết! Bây giờ, ngươi lại nói ngươi yêu loại nữ nhân này?” Nàng cắn răng, trong lòng đều là hận.



“Đúng, ta yêu loại nữ nhân này, mặc kệ nàng như thế nào, ta chính là yêu nàng!” Hắn hô to.



“Người như ngươi...... Làm sao hiểu được yêu? Ngươi căn bản không có tâm!” Nàng lạnh lùng mắng, bước xuống giường, đi về phía cửa phòng.



“Nàng muốn đi đâu?” Hắn bắt lấy tay nàng, vội la lên.



“Đừng chạm vào ta! Ngươi tránh ra! Biến!” Nàng ra sức tránh thoát khỏi vòng tay hắn, kích động la hét.



“Lí Tùy Tâm!” Hắn giữ lấy nàng, lớn tiếng gọi, muốn nàng bình tĩnh lại.



“Đừng tùy tiện gọi tên ta! Ngươi là tên đao phủ, ngươi mạt sát tình yêu của ta, bây giờ mới ở nơi này giả mù sa mưa, ngươi là tên khốn, buông......” Nàng gào thét như điên dại, vết thương ở cánh tay giãy dụa lại vỡ ra, rỉ máu.



Hắn hít một hơi, xoay mình ôm nàng, cúi đầu che lại đôi môi của nàng.



Nàng kinh ngạc, cả người ngây dại.



Người này...... Rõ ràng đả thương cõi lòng của nàng, vì sao hiện tại lại muốn hôn nàng? Vì sao...... Còn muốn gợi nhớ lại cho nàng những thống khổ kia?



Hắn nặng nề hôn nàng, ngẩng đầu, vẻ mặt đau đớn kịch liệt nói: “Muốn ta làm như thế nào nàng mới có thể tin tưởng ta yêu nàng? Trước kia hiểu lầm quá sâu nên đã có thành kiến với nàng. Cũng là ta ngoan cố, một lòng chỉ trung với Ngọc Hoàng, sự việc mới diễn biến thành cục diện hôm nay, nhưng nàng bảo ta làm như thế nào?



Thời gian hai tháng bị máu phượng hoàng tẩy hồn, đối ta mà nói chính là ngoài ý muốn, sau khi ta đã quên hết thảy, dưới tình huống ấy, ta chỉ có thể tuân theo vương lệnh, đối với nàng...... Đối với nàng......”



Hắn nói không được nữa, chỉ cần nhớ đến mũi tên đầu tiên xuyên thấu trái tim nàng kia, tay phải dùng để kéo cung không nhịn được mà bắt đầu run run.



“Cho nên sao? Ngươi muốn nói cái gì? Ngươi muốn nói, ngươi không có sai? Bốn mươi chín mũi tên khổ hình kia, là trừng phạt đúng tội? Là ta gieo gió gặt bão?” Nàng lạnh lùng hỏi.
Thủ Kiếm xoay kiếm dừng lại, nàng quay đầu liếc Lí Tùy Tâm, rồi dời ánh mắt về phía vương hoàng, chờ chỉ thị hắn ta.



“Đừng giết hắn, Thủ Kiếm, đem hắn trói lại!” Ngọc Hoàng ra lệnh.



Thủ Kiếm thu kiếm, vung tay lên, thuộc hạ của nàng lập tức tiến lại gần Bình Thường, lấy dây thừng buộc chặt chân tay, trình hình chữ đại bị đinh ở giữa không trung.



Lí Tùy Tâm khẽ thở phào, Ngọc Hoàng lập tức lạnh nhạt mỉa mai: “Như thế nào, ngươi không nỡ nhìn hắn bị thương? Ngươi đã quên khi hắn dùng tên bắn ngươi, chưa từng thay hắn nghĩ tới cảm giác hắn khi đó. Bây giờ, đổi lại ngươi hãy thể nghiệm tư vị này đi......”



“Ngươi muốn như thế nào?” Nàng hỏi Ngọc Hoàng, ánh mắt lại nhìn chằm chằm cả người Bình Thường toàn máu, tâm vừa sợ lại vừa đau.



“Yên tâm, quả nhân sẽ không lập tức sẽ giết hắn, quả nhân chính là phải trước mặt ngươi, lăng trì hắn......” Ngọc Hoàng âm ngoan nở nụ cười.



Ngực Lí Tùy Tâm nhói đau, đột nhiên có dự cảm không tốt.



“Ngươi sẽ biết, sự hồ đồ của ngươi sẽ hại thảm nam nhân ngươi âu yếm......” Ngọc Hoàng nói xong mở lòng bàn tay ra, một ngọn lửa màu xanh lập tức bùng lên, hắn ta ác liệt cười, nâng tay lên cao hỏi. “Biết đây là cái gì không?”



Lí Tùy Tâm trừng mắt nhìn yêu quỷ chi hỏa kia không thể đoán được đó là cái gì, nàng chỉ biết là, đó cũng không phải phượng hoàng chi hỏa.



“Cái này gọi là Thiên Sơn minh hỏa, nhiệt độ nó hơn gấp trăm lần phượng hoàng chi hỏa, thêu cháy bất cứ thứ gì, bao gồm phàm nhân thần phật, vạn vật chi linh thể hồn phách...... Chỉ cần một đốm lửa, có thể đem hết thảy đốt thành hư vô.” Ngọc Hoàng cười rầu rĩ, lại nói tiếp: “Nhưng chỗ đáng sợ nhất của nó, là trước khi hồn phách tan biến, sẽ bị nó thiêu đốt trong ba ngày ba đêm......”



“Không......” Nàng nuốt xuống một hàn khí, toàn thân nhân sợ hãi run rẩy.



“Quả nhân muốn cho Bình Thường nếm thử, trước khi hồn phách hôi phi yên diệt còn phải chịu tra tấn ba ngày ba đêm đau khổ cùng cực.” Hắn ngoan độc nói xong, sau đó, cầm ngọn lửa xanh trong tay đầu ném về phía Bình Thường,



“Đừng --” Nàng lớn tiếng hét lên, vội vã ngăn cản, nhưng đã muộn.



Ngọn lửa xanh kia như linh xà bàn bò lên người Bình Thường, nháy mắt vây quanh thân thể hắn. ngọn lửa như miệng yêu ma mở lớn, không ngừng công kích hắn, xé rách hắn.



“Ư --” Bình Thường bị vây bên trong, Thiên Sơn minh hỏa thiêu cháy tàn phá quần áo, sợi tóc cháy đen, nháy mắt làn da sưng đỏ bong ra, nhưng hắn vẫn là cắn chặt răng, không kêu lên đau đớn, không muốn làm cho Lí Tùy Tâm khổ sở.



Lí Tùy Tâm trừng lớn hai mắt, nhớ tới lời thề lúc trước Bình Thường nói với nàng --



Nếu ta vi phạm lời thề, ta liền chịu liệt hỏa chi hình, hóa thành tro tàn!



Lời thề kia...... Thành thực! Quả thực thành thực!



Nước mắt nàng tuôn trào, trái tim thu thành một đoàn, loại đau đớn này, so với chịu đựng bốn mươi chín tên còn muốn lớn hơn nữa càng sâu.



“Ha...... Mở to hai mắt ra nhìn đi, Lệ Phi, đây là kết cục cho sự phản bội quả nhân! Chờ hắn thành cát bụi, hóa hư ảo, quả nhân sẽ nhốt ngươi tại đỉnh Nam Hải, đến lúc đó, một sinh, một diệt, ngươi liền vĩnh viễn không thể cùng hắn cùng một chỗ......” Ngọc Hoàng giữ chặt tay nàng cuồng tiếu.



Vĩnh viễn không thể cùng một chỗ sao?



Ai nói? Nàng kinh ngạc nhìn chằm chằm ánh lửa xanh, đột nhiên mỉm cười, dùng sức thoát khỏi bàn tay Ngọc Hoàng, phi thân vào ngọn lửa đang bốc cháy.“Không! Lệ Phi, trở về --”



Ngọc Hoàng sợ hãi rống lên, bàn tay to chụp tới, muốn giữ lấy nàng, lại chỉ kịp kéo một mảnh quần áo nàng, cả người nàng đã nhào vào bên trong minh hỏa, ôm chặt lấy Bình Thường.



Minh hỏa nháy mắt càng dữ dội hơn, điên cuồng thêu rụi mọi thứ. Ánh lửa lóa mắt cùng nhiệt độ cực nóng kia ngăn trở tất cả những kẻ nào tới gần. Bất luận là ai cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn ngọn lửa nuốt lấy nàng cùng Bình Thường, ngay cả hồn phách đều hóa thành tro tàn......



Ngọc Hoàng ngây dại nhìn ngọn lửa, bất cứ lời cũng không thốt nên được.



Nữ tử hắn ta ưu ái yêu thương nhất, thế nhưng cũng không thể lưu lại được......



Đột nhiên, một bóng dáng linh hoạt thừa dịp rối loạn trà trộn vào trong cảnh hỗn chiến, quấy nhiễu toàn bộ hiện trạng, mọi người nhất thời một trận xôn xao ồ lên.



“Chuyện gì?” Ngọc Hoàng hoảng hốt hỏi.



“Một con điêu! Có một con điêu làm loạn trong này!” Mọi người kêu.



“Điêu?” Ngọc Hoàng vi ngạc, trên mặt đột hiện lên vẻ mặt kinh ngạc lo sợ phức tạp.



“Ngọc Hoàng, là ngân điêu đứng đầu trong tứ thú.” Thủ kiếm bẩm báo.



“Giết nó là chức trách của ngươi, Thủ Kiếm, đừng để ai sống sót!” Hắn lành lạnh hạ lệnh.



“Vâng, giao cho thần xử lý.” Thủ kiếm nói xong lập tức rút kiếm tới trước truy bắt.



Lực chú ý của mọi người đều bị chim điêu dời đi, không ai phát hiện một hồ lô bằng thủy tinh nho nhỏ lặng yên xuất hiện ở bên ngoài ngọn lửa, hút hồn phách Lí Tùy Tâm cùng Bình Thường vào, nhốt lại trong hồ lô, sau đó, như giọt nước nhanh chóng lắng xuống, lắng xuống, xuống tận đáy, cuối cùng rơi vào trong lòng bàn tay đang mở ra, bị gắt gao nắm chặt.



“Chậc, lại để cho ta chứng kiến cảnh tự tử này, đứa ngốc, tình yêu so với tính mạng quan trọng hơn sao? Thật sự là thua với các ngươi…. Hiện tại, cứ nghỉ ngơi trong đó đi! Chờ ngày nào đó ta cao hứng, sẽ thả các ngươi ra ngoài….” Phụng Thao Thiên hừ nhẹ một tiếng, đeo mảnh ngọc thạch trước ngực, ngẩng đầu nhìn bầu trời, cười quỷ dị, hai tay lập tức đút vào trong túi, tiêu sái dời đi.



Hồ lô thủy tinh trước ngực hắn ta, dưới ánh sáng của đèn đường, hiện lên hình ảnh một đôi nam nữ đang ôm chặt lấy nhau, thoạt nhìn tựa một ngọn lửa, cháy mãi cháy mãi khiến cho nơi sâu thẳm nhất trong cõi lòng cũng rung động…….



HOÀN