Dã Phượng

Chương 6 :

Ngày đăng: 11:52 19/04/20


Lí Tùy Tâm ngồi ở bàn ăn, nhìn Bình Thường đem bữa sáng đến trước mặt nàng, ánh nắng sớm bên ngoài cửa sổ chiếu vào trong nhà vừa vặn rọi lên lưng hắn, tựa như khảm trên người hắn một lớp kim quang, khiến hắn càng thêm chói mắt.



Gương mặt toát lên nét cương nghị, bờ vai dày rộng, cánh tay thon dài, lưng thẳng người rắn chắc, động tác không nhanh không chậm, lưu loát hữu lực……



Không biết bắt đầu từ khi nào, ánh mắt nàng không thể dời khỏi người hắn.



“Đến đây, ăn nào!” Bình Thường đặt dao nĩa lên.



“Anh đút tôi.” Nàng ngẩng mặt lên, làm nũng yêu cầu.



“Cái gì?” Hắn ngẩn ra, thầm nghĩ, lại tới nữa.



“Tay tôi vẫn còn đau a! Lần trước bị nắm thiếu chút nữa vặn gãy, đến bây giờ cũng chưa tốt……” Nàng vươn tay phải, chỗ cổ tay bị Tôn Nam Vinh nắm vẫn còn vết đỏ.



“Làm sao có thể nghiêm trọng như vậy? Đã ba ngày ……” Hắn cau mày.



“Chính là a –đau chết được, đến bây giờ vẫn chưa thể cầm dao……” Nàng xoa xoa cổ tay, đôi mắt to nhìn thẳng dõi theo hắn.



“Dùng thìa cũng được mà.” Hắn chìa chiếc thìa.



“Tôi cũng không thể dùng thìa.” Nàng vẫn nhìn hắn.



Bình Thường cau mày, biết rõ ý nàng chính là ép hắn không thể không đút nàng.



Cũng không biết có phải do sợ hãi tại bữa tiệc rượu kia, thái độ nàng đối với hắn đột nhiên biến đổi một trăm tám mươi độ, từ tư thái nữ vương, biến thành một tiểu nữ nhân, động chút lại làm nũng, quả thực khiến hắn không sao hiểu nổi.



Không những đút cơm, càng khủng bố hơn là, quần áo nàng còn càng mặc càng ít ỏi, trước mặt đại nam nhân như hắn, có khi chỉ là chiếc váy ngủ bằng sa mỏng, rách nát tựa hồ không mặc……



Không hề có lời nói ác ý, không châm chọc khiêu khích, trước đây luôn tỏ vẻ khắc nghiệt, hai ngày qua khuôn mặt lại nhẹ nhàng tươi cười, thân thiết quá đáng.



Thành thật mà nói, hắn thấy hoài nghi nàng có phải đang bị bệnh, nếu không, làm sao có thể trở nên kỳ quái quỷ dị như thế?



“Anh rốt cuộc có đút tôi hay không? Tôi đói bụng!” Nàng sẵng giọng.



Hắn thở dài một hơi, đành phải ngồi xuống bên cạnh nàng, vô cũng nhẫn nại giúp nàng cắt thịt xông khói cùng trứng ốp la, đút từng chút cho nàng.



“Ăn rất ngon!” Nàng hai tay chống cằm, lông mi dày rậm chớp chớp, phóng điện với hắn.



Sắc mặt Bình Thường càng khó coi.



Xem ra vấn đề còn nghiêm trọng hơn so với hắn nghĩ, bởi vì miệng lưỡi đặc biệt điêu ngoa của Lí Tùy Tâm đối tài năng nấu nướng hắn luôn không lưu tình gắt gao chê bai, không ngờ bây giờ lại ca ngợi hắn.



“Tiểu thư……” Hắn yên lặng nhìn nàng, muốn nói lại thôi.



“Ừ?” Lí Tùy Tâm chờ mong nhìn hắn, đoán hắn muốn nói gì.



Cũng nên có phản ứng đi? Nàng thầm nghĩ.



Có lẽ do hành động che chở cho nàng của hắn trong buổi tiệc đã khiến nàng thấy xúc động, nên sau khi trở về, trong đầu nàng càng thêm quyết tâm muốn nắm được trái tim hắn. Vì thế ba ngày qua, nàng đã triển khai tất cả các chiêu thức cũng như sức quyến rũ của mình, nàng thầm nghĩ nếu là nam nhân bình thường ắt sớm luân hãm.



“Cô……”



“Như thế nào?” Nàng thản nhiên mỉm cười.



“Cô có muốn đi kiểm tra một chút……” Hắn nghiêm túc nói.



“Không cần, tay của tôi rất tốt……” Nàng nói rất nhanh, trong lòng đối với sự quan tâm của hắn còn rất cảm động.



“Tôi là muốn chỉ đầu cô, tiểu thư.” Hắn nói hết câu.



“Cái gì?” Lúc này đổi lại là nàng ngây dại.



“Đầu của cô có phải là bị thương?” Hắn vẻ mặt lo lắng.



“Đầu tôi?”




Tên đầu gỗ này…… Chủ động hôn nàng……



Lửa giận ở nháy mắt bị dập tắt, trái tim nàng chợt đập mạnh, bình bịch, bình bịch vang vọng toàn bộ lồng ngực. Nàng khiếp sợ rung động, còn chưa kịp phản ứng, nụ hôn ngắn gọn đã chấm dứt.



Mau đến nỗi khiến người ta nghĩ  nụ hôn vừa rồi chỉ là ảo giác.



Bình Thường ngẩng đầu, nhìn vẻ mặt nàng ngây ngốc, có điểm xấu hổ, lại thoáng nghi hoặc lo lắng “Tôi không làm sai chứ? Cô không phải muốn tôi làm như vậy?”



“Tôi……” Đại não nàng trống rỗng, không thốt nên được nửa lời.



“Tôi chỉ vì muốn cô bình tĩnh một chút, bởi cô vừa rồi rất “nguy hiểm” như bị bệnh tâm thần.” Hắn sợ nàng lại tức giận, rất nhanh giải thích.



Chỉ là…… để nàng im lặng? Thì ra đây chính là nụ hôn trấn an nữ nhân bệnh tâm thần?



Nhưng thần trí nàng rất nhanh trở về vị trí cũ, nỗi buồn nháy mắt tan biến thành hư ảo.



Tức chết đi được, người này, phải dạy dỗ lại……



“Muốn trấn an một nữ nhân bệnh tâm thần, loại trình độ hôn này căn bản chưa đủ……” Nàng áp chế tức giận, nheo mắt lại, quyết định cho hắn một trừng phạt nho nhỏ.



“Cái gì?” Hắn sửng sốt, còn chưa hiểu ý tứ của nàng, tay nàng đã quấn lấy cổ hắn.



“Khi làm một nữ nhân tức giận nổi điên,anh phải hôn như vậy mới được……” Nàng nói xong nhón mũi chân, dán sát vào người hắn, trực tiếp trao một nụ hôn nồng nhiệt như lửa.



Hắn hoảng sợ muốn tránh né, nhưng đã quá muộn, đầu lưỡi mềm mại của nàng đã nhanh chóng tiến công vào trong miệng hắn, cuồng dã mút lấy môi hắn, cuộn tròn  trong miệng hắn, khiêu khích, giống nữ yêu xâm nhập, chẳng những muốn hút hết hơi thở hắn, mà còn cả tâm hồn của hắn……



Trên người nàng thoang thoảng một mùi hương ngọt ngào làm hắn mê loạn, hai cánh môi cọ sát giao triền dây dưa như ngọn lửa mạnh mẽ thiêu rụi đinh lực của hắn. Hắn cảm thấy toàn thân nóng lên, cảm thấy khó thở, cảm thấy trong cơ thể một con mãnh thú đáng sợ đang ở thức tỉnh……



Lí Tùy Tâm vốn chỉ muốn trừng phạt hắn, nhưng như một loại ngôn ngữ không lời quấn lấy nhau, nàng đắm say hôn lên cánh môi đầy đặn vụng về của hắn. Hoàn toàn khác với những người đàn ông khác nàng đã từng biết, đôi môi Bình Thường vừa không hoa lệ, kĩ thuật hôn cũng không hề có kỹ xảo, nhưng, bờ môi hắn làm cho người ta một loại cảm giác chắc chắn an toàn, dày rộng mà ấm áp, tươi mát không thuộc về nhân gian.



Nàng nhắm mắt lại, tận lực hút lấy, không muốn buông ra, cũng không nguyện ý ngừng lại.



Bình Thường bị nàng hôn tâm thần câu loạn, cơ hồ không thể chống đỡ được, trong trí nhớ có hạn của hắn, hắn tựa hồ chưa bao giờ có cử chỉ thân mật mãnh liệt  với bất cứ người phụ nữ nào như vậy, cũng chưa từng bị người nào làm dao động thế.



Nụ hôn này…… Rất nguy hiểm……Đột nhiên, hắn chợt ý thức được nụ hôn càng lúc càng mê đắm hơn, tất cả cảnh vật xung quanh như dần mờ đi, liền dùng chút lý trí còn xót lại, từ trong bờ vực mê loạn mạnh mẽ đẩy nàng ra, giải thoát bản thân khỏi nụ hôn đoạt hồn đó.



Nàng kinh ngạc nhìn hắn, thở gấp không ngớt.



Hơi thở hắn cũng hỗn loạn, ngực phập phồng.



Hai người, nhất thời đều không mở miệng được, lâm vào không khí  nặng nề ngượng ngùng khó mở lời.



Sau một lát, Lí Tùy Tâm mới phá tan im lặng, cố ý trêu chọc nói:“Như thế nào? Trải qua sự dạy dỗ của tôi, bây giờ anh đã biết thế nào là hôn phụ nữ chưa?”



“Biết thì đã biết, nhưng…… Tôi không thích như vậy.” Hắn nhếch mày, nỗi chộn rộn bồi hồi nơi đáy lòng kia làm hắn cảm thấy bất an, tay nắm chặt thành quyền.



“Cái gì?” Lòng của nàng như bị những lời đó giáng một đòn nặng nề.



“Đàn ông cùng phụ nữ chưa kết hôn mà lại hôn nhau như vậy, là hành động vi phạm lễ nghĩa. Nhất là phụ nữ, tốt hơn vẫn nên tự ái tự trọng, do vậy về sau tiểu thư đừng nên bảo tôi làm chuyện này nữa……” Hắn nhịn không được khuyên bảo.



Sắc mặt nàng biến đổi, quả thực không thể lý giải đầu óc hắn chỉ dùng để làm cái gì, nàng đã biểu đạt đến mức này, hắn còn không hiểu?



“Tuy nhiên, mặc kệ, chỉ cần cô có thể nguôi giận là tốt rồi……” Hắn nói tựa như hắn bất đắc dĩ lắm mới nhận nụ hôn này, giống như…… Hắn phải hy sinh biết bao nhiêu.



“Đi ra ngoài! Đi ra ngoài!” Nàng giận tím mặt, dùng sức đẩy hắn ra khỏi phòng.



“Tiểu thư, cô làm sao…..” Hắn đứng ở ngoài cửa, ngây ngốc ngạc nhiên nhìn nàng.



Nàng không đợi hắn nói xong, trực tiếp đóng sập lại cánh cửa nặng nề.



Tôi mà lại để ý anh, tôi chính là heo!



Nàng nổi trận lôi đình rừa xả chính bản thân mình.