Dã Phượng

Chương 8 :

Ngày đăng: 11:52 19/04/20


Sau khi trải qua một đợt hỗn loạn trong PUB, cùng với một màn diễn tuồng vừa rồi, Lí Tùy Tâm về nhà, vẫn đắm chìm trong giây phút rung động mãnh liệt kia, cả người lơ lửng giữa không trung không chạm đất.



Nhưng Bình Thường vừa bước chân qua cửa, liền hối hận tại sao bản thân lại làm ra chuyện như vậy. Vì nông nổi nhất thời, vì tự tôn, hắn thế nhưng lại hủy đi sự cân bằng giữa hắn với Lí Tùy Tâm, hắn ảo não tự trách, tâm tình nhất thời như rơi xuống đáy cốc.



“Bình Thường, ngươi lại ngây ngốc cái gì vậy? Sao còn không vào?” Lí Tùy Tâm nhìn hắn đứng sững ở cửa, tươi cười sáng lạn khẽ gọi.



Hắn ngẩng đầu đối diện với dung mạo chếch choáng say rượu xinh đẹp của nàng, trong lòng lại chợt rung động.



Hắn làm sao vậy? Vì sao lại xúc động như vậy? Lí Tùy Tâm là chủ nhân của hắn, hắn sao có thể vượt qua giới hạn, phá hỏng quy củ…. Rất không nên! Rốt cuộc là ma quỷ nào đang quấy phá, mới khiến cho hắn không thể chịu được những người đàn ông khác tùy tiện chạm vào Lí Tùy Tâm? Thậm chí, không thể chịu đựng được nàng nằm trong lòng người đàn ông khác?



Chẳng lẽ, hắn yêu nàng?



Không! Hắn kinh hoàng thầm nhủ trong lòng, lập tức phủ định hoàn toàn khả năng này.



Thân phận nào sẽ có phận sự đó, không nên vi phạm, không nên trái lệ, tuy rằng không nhớ rõ chuyện trước kia, nhưng tiềm thức hắn luôn luôn nhắc nhở chính mình, đây là nguyên tắc của hắn. Mà đã là nguyên tắc thì tất nhiên phải tuân thủ.



Trải qua một phen chỉnh đốn tâm tình, hắn trong mê loạn tìm lại ý chí của mình, cảm thấy thư thái hơn, đi vào phòng khách.



“Cả một đêm không ngủ, cô hẳn là đã mệt mỏi, tiểu thư, mời đi nghỉ ngơi!” Hắn dùng giọng cung kính nói.



“Anh làm sao vậy? Vừa về nhà anh liền trở lại làm người hầu sao?” Nụ cười của Lí Tùy Tâm trầm xuống, mi tâm khẽ nhíu, không ưa nổi thái độ quá mức giữ lễ của hắn.



“Tôi vốn là người hầu của cô.” Hắn nghiêm mặt.



“Người hầu nhưng vừa rồi lại hôn tôi?” Vẻ tươi cười của nàng rơi xuống, cảm giác giống như bị dội nước lạnh, vốn dĩ toàn thân còn đang bay bay, lại nhanh chóng té ngã.



“Chuyện vừa rồi…. chỉ là vì muốn mang cô về…. cô đừng hiểu lầm….” Hắn né tránh mắt ánh mắt sáng ngời như muốn thiêu đốt người khác của nàng, cố giải thích cho hành vi không thể khống chế được của bản thân.



“Hiểu lầm? Nụ hôn đó… chỉ là hiểu lầm?” Sắc mặt nàng biến đổi, khó khăn nói ra từng từ.



“Tôi chỉ muốn trấn an cô…..”



“Lại nữa, lại bắt đầu viện cớ, anh đùa giỡn tôi sao?” Nàng trừng mắt nhìn hắn, sự tức giận thật vất vả mới ổn định lại bị châm ngòi.



“Tiểu thư, tôi không có!”



“Đủ! Đừng gọi tôi là tiểu thư, tên tôi không phải “tiểu thư”, gọi tôi là Lí Tùy Tâm!” Nàng giận dữ kêu lên.



“Vâng, cô tên Lí Tùy Tâm, tôi biết, tuy nhiên hiện tại cô đã mệt mỏi, đi tắm rửa trước, rồi ngủ….” Hắn biết cảm xúc của nàng không tốt, khuyên nàng đi nghỉ ngơi.



Nàng tức giận không chịu nổi, không đợi hắn nói xong, xông lên phía trước ôm lấy hắn, trực tiếp hôn hắn.



Nàng muốn xác nhận, hai cánh môi lạnh lùng khiến cho nàng đau lòng lúc này, cùng với đôi môi nóng rực làm nàng rung động ở PUB kia, có phải là của cùng một người hay không?



Nàng muốn biết, hắn vừa mới hôn nàng tùy tiện điên cuồng như vậy, bộc trực như vậy, có phải là ảo giác của nàng hay không?



Hắn kinh hãi, sửng sốt mất một giây, lập tức đem nàng đẩy ra, lớn tiếng khiển trách: “Tiểu thư, cô làm gì vậy?” Nàng lảo đảo lui lại mấy bước, trợn to hai mắt, ngây dại.



Hắn…. một chút cũng không thích nàng sao? Không chút động tâm nào sao? Hơn một tháng này, nàng đều là uổng phí công sức sao?



Bình Thường thấy ve mặt nàng bi thương, có chút không đành lòng, vội vàng nói, “Thực xin lỗi, tôi…..”



“Anh đã chán ghét tôi, vì sao còn muốn mang tôi trở về? Tôi không ở đây, anh không phải càng thoải mái?” Nàng hét lớn, hốc mắt không chịu nổi mà đỏ lên.



Có được tình yêu của hắn, thật sự khó như vậy sao? Trước kia, nàng đều có thể không tốn chút tâm tư khiến cho những người đàn ông khác tự nguyện hiến dâng chân tình, vì sao hắn lại khó chinh phục như thế?



Mà khiến cho nàng tức không chịu nổi là hắn càng kháng cự, nàng lại càng để ý, để ý cơ hồ muốn phát điên, để ý đến quên tự hỏi, đây đến tột cùng là trả thù, hay vô tình sa vào lưới tình….



Hắn nhếch miệng, cố gắng chế ngự kinh hoảng không chịu sai khiến trong lồng ngực, không biết nên nói cái gì, không biết…. nên làm cái gì.



“Anh muốn vĩnh viễn làm người hầu, thì cứ làm như anh muốn đi! Lí Tùy Tâm ta có hàng đống đàn ông xếp hàng chờ, cũng không phải bắt buộc phải là ngươi….” Nàng cắn môi dưới, nuốt xuống ủy khuất đang tràn ngập cõi lòng, đi thẳng tới cửa lớn.



Hắn rất nhanh bắt lấy tay nàng, vội la lên: “Cô muốn đi đâu?”



“Anh quản tôi đi đâu làm gì?” Nàng phẫn nộ gạt hắn ra.



“Chẳng lẽ, cô muốn đi tìm người đàn ông họ Hạ kia?” Hắn nhíu mi, lòng đố kị đánh thẳng vào ngực.



“Đúng, tôi muốn đi tìm anh ấy, ít nhất, anh ấy còn quý trọng tôi hơn so với tên khốn như anh….” Nàng trừng mắt nhìn hắn, oán hận nói, rồi xoay người bước đi.



“Không cho phép đi!” Hắn theo bản năng bật thốt lên thành tiếng hô, hơn nữa, vọt đến trước mặt nàng, ngăn nàng lại trước cửa.



Thấy hắn ngăn cản, lửa giận sớm thiêu đốt trong lòng nàng nhất thời bùng nổ.



“Anh dựa vào cái gì ngăn cản tôi? Cút ngay!” Nàng hô to, dùng sức đẩy hắn ra.



Hắn dựa vào cái gì? Vấn đề này hắn đã từng tự hỏi qua, nếu hắn vẫn kiên trì tử thủ giữ lấy giới hạn, vậy hắn có tư cách gì ngăn cản nàng?



Tuy nhiên, hắn lại vẫn không muốn để mặc cho nàng rơi vào vòng tay của Hạ Vũ Hoa, hắn không thích người đàn ông kia dùng ánh mắt sủng ái nhìn Lí Tùy Tâm, không thích tay hắn ta tùy ý động chạm Lí Tùy Tâm, không thích hắn ta dùng tư thái chiếm hữu ôm Lí Tùy Tâm….



Lúc này, nhớ lại những cảnh tượng này trong PUB, hắn vẫn như cũ không thể chịu đựng được, cho nên, hắn càng không để để nàng cứ như vậy rời đi.



“Tôi bảo anh tránh ra! Cút— ” Lí Tùy Tâm thất thanh rống bên tai hắn, lại như thế nào cũng không đẩy được thân hình cao lớn vững tựa bàn thạch của hắn.



“Không, cô không thể ra khỏi cửa, cô nên đi ngủ.” Hắn nhíu chặt hai hàng lông mày, cứng rắn kéo nàng trở lại trong phòng.



“Anh…. Anh không dám yêu tôi, lại không muốn thả tôi đi, anh rốt cuộc muốn như thế nào?” Nàng ra sức giãy dụa, vào lúc này, nàng đã tức giận đến sắp hộc máu, hắn còn có thể bảo nàng đi ngủ?



“Buông tay! Anh là tên đáng giận, buông tay!” Nàng dùng sức thoát khỏi tay hắn, ngay sau đó, dùng sức tát lên mặt hắn một cái.



“Ba!” Tiếng bàn tay thanh thúy kêu lên, hai má Bình Thường hiện lên dấu nắm ngón tay.



Bình Thường bị tát ngẩn người ra, cảm nhận rõ ràng sự tê rát trên gương mặt, kích thích từng dây thần kinh căng như dây đàn của hắn, trong chốc lát sự bình tĩnh của hắn cháy rụi.



Đủ loại quy phạm, lễ giáo, cố kỵ trói buộc hắn, đè nén tầng tầng lớp lớp bây giờ ngược lại trở thành chất bắt cháy, một khi giải phóng, càng khiến ngọn lửa bùng cháy dữ dội….



“Đừng có chống đối tôi nữa!”



Lí Tùy Tâm còn chưa phát hiện sự khác thường giãy thoát khỏi hắn, thân người muốn bước khỏi cửa lớn.



Nhưng tay nàng còn chưa chạm vào chốt cửa, cả người đã bị áp chế, dựa sát vào cửa.



“Anh….” Nàng đang muốn mở miệng mắng to, mới mở miệng ra, thanh âm vốn có cũng không thoát ra.



Môi của nàng đã bị Bình Thường hoàn toàn phong tỏa, bị hơi thở nóng rực của hắn chiếm giữ, nàng ngay cả cơ hội hít thở cũng không có, đã trở thành tù nhân của hắn….



Hắn hôn đột ngột lại vội vàng, phảng phấtt như khát nước ngàn năm mới thấy được dòng suối, cuồng dã hút lấy, liếm liếm cắn cắn, đầu lưỡi càng tham lam tiến vào trong miệng nàng triền miên, dịu dàng mãnh liệt, không biết điểm dừng.



Nụ hôn cuồng nhiệt mãnh liệt của hắn khiến nàng thiếu chút nữa thì tắt thở, đột nhiên đẩy hắn ra, thở gấp trừng mắt, tức giận ép hỏi:



“Vì sao lại hôn tôi? Lần này, anh lại muốn lấy cái cớ gì? Anh nói a! Anh hôn tôi là vì cái gì?”



Hắn thở hồc hộc nhìn nàng chằm chằm, hai ngọn lửa nơi đáy mắt phập phùng, khiến cho khuôn mặt hiện lên nét cuồng nhiệt xao động.



Có thể lấy lí do gì giải thích tâm tình này của hắn? Hắn kỳ thật đã sớm hiểu được, trái tim của mình đã sớm bị nàng lấy đi từ cuộc sống hàng ngày từng chút từng chút một, từ từng giây từ phút hai người ở chung, nàng xâm nhập vào từng tế bào của hắn, suy nghĩ của hắn, ngấm vào trong máu hắn.



Hắn cũng thể nào phủ định, đây chính là yêu…..



“Bởi vì, anh không muốn người đàn ông nào khác chạm vào em…. Bởi vì…. Anh yêu em.” Tiếng nói trầm thấp của hắn thổ lộ đáp án chân thực nhưng lại thủy chung bị hắn bác bỏ này.



Nàng mở to hai mắt, trái tim gần như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, hắn….. rốt cuộc thừa nhận tâm ý của hắn!



Một luồng nhiệt khí xông lên mắt khiến nước mắt nàng tức thì chảy ra, ngay lúc ấy hắn lại lần nữa hôn nàng. Nàng vui mừng như điên nhắm mắt lại, lửa giận vừa rồi còn ngập tràn trong lồng ngực, lập tức hóa thành tiếng than nhẹ đầy thỏa mãn.



Đây là điều nàng muốn a! Một nụ hôn chân thành thật ý, một nụ hôn cuồng dã nồng nhiệt, một vòng ôm không hề có ngăn cách, nhưng đồ ngốc này lại khiến cho nàng chờ lâu như vậy mới nguyện ý bày tỏ.




“Không có khả năng!” Hắn tức giận bác bỏ.



“Không có khả năng sao? Hừ, ngươi đã quên hết thảy mọi chuyện trước đây mà yêu Lí Tùy Tâm, kế tiếp, ngươi cũng sẽ quên hết thảy mà lại lần nữa đối địch với nàng ta, chuyện tiếp theo sẽ khiến tình yêu của người tan biến không còn một mảnh, ta sẽ chống mắt lên nhìn, cái gọi là tình yêu của các ngươi, có bao nhiêu chắc chắn, có khả năng chống đỡ được bao lâu……” Hạ Vũ Hoa mỉa mai nói.



“Tôi không muốn nghe anh nhiều lời, tránh ra.” Bình Thường lấy một tay đẩy hắn ta ra, quyết định không để ý tới hắn ta, xoay người đi trở về đường lớn.



“Ngươi còn muốn chạy? Cũng không dễ dàng như vậy.” Hạ Vũ Hoa lạnh lùng quát, khẽ lắc mình một cái đã đến trước mặt hắn, ngăn chặn đường đi của hắn.



“Anh……” Hắn giận đến nhăn mày, không thể nhịn được nữa, năng lượng hội tụ trong lòng bàn tay, nhất thời trường cung ẩn ẩn hiện hiện.



“Sao? Ngươi dám dùng trường cung đối phó ta?” Hạ Vũ Hoa cả giận nói.



Bình Thường ngẩn ngơ, bị cung ảnh xuất hiện trong tay mình làm hoảng sợ.



Này…… Là cái gì? Vì sao trong tay hắn vô cớ hiện ra trường cung? Càng làm hắn khó hiểu hơn, nắm lấy trường cung này lại quen thuộc thuận tay như thế…..



“Hử? Pháp lực của ngươi đang khôi phục…… Chẳng lẽ…… Ngươi lại đã uống máu phượng hoàng một lần nữa?” Lông mày Hạ Vũ Hoa nhăn lại thành một đường thẳng, khóe miệng cong lên.



“Máu phượng hoàng? Ngươi rốt cuộc……” Bình Thường mê man muốn hỏi rõ ràng, tuy nhiên, hắn vừa cử động thì toàn thân cứng đờ, trường cung lại lần nữa ẩn lui, toàn bộ đầu hắn nhất thời đau đớn kịch liệt.“A –”



Hạ Vũ Hoa nhìn hắn, xoay mình cười ra tiếng. “Hắc…… A…… Thì ra là thế, căn bản không cần ta ra tay, ngươi cũng đã tự động thức tỉnh rồi……”



“Ư…..” Bình Thường ôm lấy đầu, chỉ cảm thấy trong đầu như có cái chùy nặng nề đập vào, đau đến mức khiến hắn quỳ rạp xuống đất, nói không ra lời.



Đúng lúc này, bóng dáng Lí Tùy Tâm xuất hiện ở cách đó không xa, vẻ mặt nàng đau thương đầy hoảng sợ, vừa nhìn thấy Bình Thường, lập tức chạy vội tới.



“Bình Thường!” Lí Tùy Tâm vội vàng đến bên Bình Thường, thấy hắn thống khổ đau đớn không chịu nổi, nóng vội đỡ lấy vai hắn.



“Tùy Tâm…… Tùy Tâm……” Bình Thường khàn khàn gọi tên nàng.



“Anh làm sao vậy? Bình Thường? Bình Thường!” Nàng lớn tiếng la lên.



“Hắn đại khái rất thống khổ……” Vẻ mặt Hạ Vũ Hoa vui sướng khi người gặp họa nói.



Lí Tùy Tâm ngẩng đầu, mới phát hiện ra Hạ Vũ Hoa, ngạc nhiên nói: “Hạ Vũ Hoa?Anh……đang làm gì ở đây?”



“Ta là đến xem các ngươi sẽ có kết cục như thế nào.” Hạ Vũ Hoa châm chọc nhìn nàng chằm chằm, trong lòng lúc này nàng chỉ có Bình Thường, đối với hắn ta làm như không thấy khiến hắn ta buồn bực.



“Anh…… Có ý tứ gì?” Nàng trong lòng run sợ.



“Đừng tưởng rằng tẩy sạch hồn hắn, hắn liền vĩnh viễn sẽ không thanh tỉnh, cho dù tính toán của ngươi tinh vi, cũng không thoát khỏi số mệnh của ngươi được.” Hạ Vũ Hoa lạnh lùng nở nụ cười.



“Anh……” Nàng khiếp sợ trừng lớn hai mắt. Hạ Vũ Hoa làm sao có thể biết việc này?



“Thân là súc sinh, dám mê hoặc ‘Hữu Bật đại nhân’, còn vọng tưởng ép bức hắn làm người hầu…… Giấc mộng này của ngươi không khỏi rất khoa trương đi?” Hạ Vũ Hoa khắc nghiệt trách mắng



Cả người nàng chấn động, sắc mặt chợt trắng bệch.



Người này …… Là bạn tốt nàng quen biết ba năm nay sao? Nam nhân yêu nàng, quan tâm nàng, không cầu hồi báo ở bên cạnh nàng sao? Vì sao lúc này nhìn mặt hắn ta lại cảm thấy xa lạ như thế?



“Làm sao vậy? Biểu tình ngươi như vậy là ý gì? Ngươi có vẻ rất sợ hãi……” Hạ Vũ Hoa đi đến gần nàng.



“Ngươi là ai? Ngươi rốt cuộc là ai?” Lí Tùy Tâm la to, trong ngực nổi lên một loại cảm giác chán ghét sợ hãi nói không nên lời.



Nàng cùng người kia…… Làm bằng hữu ba năm, dốc hết cõi lòng ra tâm sự, hết thảy mọi việc đều nói với hắn ta, không nghĩ tới hắn ta lại…… Có dụng tâm khác……



“Ta là ai? Rất tò mò sao? Đáp án này, ta hy vọng Bình Thường sẽ trả lời cho ngươi.” Hạ Vũ Hoa xót xa nở nụ cười.



“Bình Thường? Anh ấy…… quen ngươi?” Nàng khiếp sợ không thôi.



“Hiện tại hắn đương nhiên đã quên, tuy nhiên, chờ hắn thức tỉnh, hắn sẽ nói cho ngươi biết ta là ai.” Hạ Vũ Hoa lại nói.



“Thức tỉnh?” Nàng hoảng sợ thở dốc kinh ngạc, cúi đầu nhìn Bình Thường, ngực sợ tới mức kinh hoàng.



“Bình Thường thân là Thừa Thiên cung Hữu Bật đại nhân, hắn bị ngươi sai bảo như người hầu, chẳng những tổn hại tôn nghiêm hắn, mà còn sai trái với luật pháp.” Hạ Vũ Hoa khinh bỉ trừng mắt nhìn nàng.



“Tôi không có xem hắn như người hầu, tôi thương anh ấy!” Nàng tức giận bác bỏ.



“Yêu? Ngươi còn dám nói yêu? Đây là tội nghiệt lớn nhất của ngươi, ngươi luôn yêu thương người không nên yêu, luôn không nhìn tới sự tồn tại của ta, ngươi phản bội ta, coi ta như rác rưởi, ngươi còn dám ở trước mặt ta nói ngươi thương hắn?” Hạ Vũ Hoa đột nhiên phát hỏa nổi giận, vẻ mặt dữ tợn bắt lấy tay nàng.



“Đừng…… Chạm vào cô ấy……” Bình Thường sử dụng chút sức lực còn sót lại, muốn bảo vệ Lí Tùy Tâm.



“Ngươi cút ngay cho ta! Bình Thường!” Hạ Vũ Hoa vung tay lên, cường quang trong lòng bàn tay bắn ra, khiến cả người Bình Thường bay sang một bên, đập vào hàng cây bên đường, ngất đi.



“Bình Thường!” Lí Tùy Tâm kinh hãi thất sắc, đang muốn chạy tới gần, cả người lại bị Hạ Vũ Hoa kéo giữ.



“Ngươi lại đây cho ta!” Hắn ta nổi giận rống to.



Nàng căm giận xoay người, cổ tay phóng ra hỏa diễm.



Hắn ta bị lửa thiêu nóng buông tay, nàng thừa cơ chạy về phía Bình Thường.



“Hỏa diễm…… Ngươi chỉ là một con phượng hoàng lửa…… Dám dùng lửa làm bỏng ta……”Hạ Vũ Hoa thì thào nhìn vết thương trong lòng bàn tay chính mình, sắc mặt xanh mét.



“Tôi mặc kệ anh là ai, chỉ cần có người muốn thương tổn Bình Thường, tôi tuyệt đối không tha cho hắn!” Nàng trừng mắt nhìn hắn ta, lớn tiếng cảnh cáo.



“Sao? Phải không? Thật sự yêu hắn như vậy sao? Cũng tốt, ngươi càng yêu hắn, chờ đó sau này tổn thương càng nặng.” Hắn ta âm hiểm cười.



“Ngươi đừng nghĩ động vào được anh ấy, Hạ Vũ Hoa……” Tính tình ngang ngạnh của nàng dâng lên.



“Đối với đôi cẩu nam nữ không biết hổ thẹn các người căn bản không cần ta ra tay, cứ nhìn trạng thái của hắn, hắn đại khái cũng sắp tỉnh……” Hạ Vũ Hoa hừ lạnh nói.



“Không! Anh ấy sẽ không……” Nàng vội la lên.



“Muốn trách hãy tự trách chính bản thân mình lại để hắn uống máu phượng hoàng lần thứ hai? Đây là số mạng của ngươi! Lí Tùy Tâm, tẩy sạch hồn phách của hắn là ngươi, làm cho hắn hồi hồn cũng là ngươi, kết quả là, giấc mộng tình yêu của ngươi chỉ là công dã tràng.”Hắn ta lạnh lùng châm biếm.



“Câm mồm! Ngươi đừng nói bậy……” Nàng run giọng hô to, trong lòng lại khó chịu bất an.



“Ta đã sớm đã cảnh cáo ngươi, đừng đùa với lửa kẻo có ngày tự thiêu bản thân, ngươi không tin ta, hết thảy những điều này, đều là ngươi tự tìm, ngươi liều mạng muốn chiếm được tình yêu, cuối cùng, lại bị chính tình yêu của mình phản lại…… Ha ha ha……” Hạ Vũ Hoa thỏa mãn nở nụ cười khoái chí.



Lí Tùy Tâm giật mình ngạc cúi đầu nhìn Bình Thường dần mất đi ý thức, tay không tự chủ bắt đầu phát run, bởi vì, tình trạng hắn lúc này, giống như đúc hai tháng trước khi nàng mang hắn trở về.



Toàn thân cứng ngắc, không nhúc nhích, cảm giác như Bình Thường đã chết……



Khi đó, hắn đã tái sinh, còn bây giờ? Hắn sẽ trở nên như thế nào?



Khi hắn tỉnh lại, hắn sẽ là người đàn ông yêu nàng đắm say, hay vẫn là…… “Hữu Bật đại nhân” luôn lùng bắt nàng?



Không, nàng không muốn như vậy, quá nhanh, nàng vừa mới nếm trải một chút tư vị hạnh phúc, ông trời đã cướp đi hết thảy trong tay nàng sao?



Nhưng mà, ngay khi nàng còn chưa chuẩn bị để đối mặt với mọi tình huống, Bình Thường ở trong lòng nàng đã mở mắt.



“Bình Thường, anh không sao chứ……” Nàng gọi tên hắn, vươn tay muốn chạm vào người hắn, tay vừa đụng người hắn đã bị nắm chặt lấy.



“Yêu nghiệt! Ngươi muốn làm gì?” Hắn lạnh lùng bài xích, trong mắt lãnh khốc gay gắt, không có chút nào nùng tình mật ý mà nàng đã quen thuộc, chỉ có hàn khí làm người ta run rẩy……



Mặt nàng cứng đờ nhìn hắn chằm chằm, trái tim, đã bị hai tiếng trả lời “Yêu nghiệt” thốt lên bóp nát vụn vỡ thành từng mảnh.



“Ha ha ha…… Xem, hắn đã quên ngươi …… Hoàn toàn đã quên ngươi……” Tiếng châm biếm của Hạ Vũ Hoa giống như thanh roi nhuyễn tiên, không lưu tình chút nào quất vào trái tim tràn ngập vết thương của nàng, hại nàng đau đớn cơ hồ muốn ngất.



Tại sao có thể như vậy? Những ngày tháng ngọt ngào ngắn ngủi nàng cùng Bình Thường bên nhau, trong trí nhớ hắn đã bị xóa sạch, không còn tồn tại nữa.



Thật sự……đã đúng như Phụng Thao Thiết nói, máu phượng hoàng lại một lần nữa có tác dụng, chẳng qua, lần này tẩy đi, không phải hồn phách của hắn, mà là tình yêu của nàng