Dạ Sắc Biên Duyên

Chương 13 :

Ngày đăng: 06:31 19/04/20


“Có phải anh cũng nên nói cho tôi biết, rốt cuộc đây có phải do đồng loại anh làm?”



Đối diện với câu hỏi của Rolin, Feldt chỉ nhẹ giọng cười khẽ, “Cậu dùng mắt kính quan sát lâu như vậy không phải đã tìm ra đáp án rồi sao? Hơn nữa phải hay không thì sao chứ? Tôi cho rằng khoa học gia gần đây đều rất tò mò.”



“Hm…” Rolin nhún vai, “Nếu đây là vụ giết người liên hoàn, như vậy nên bàn giao lại cho BAU còn nếu là do người ngoài hành tinh làm, tôi phải gặp cục trưởng để hỏi liệu bộ hồ sơ X có tồn tại, tôi không có nhiều thời gian để dạo chơi, phòng thí nghiệm còn rất nhiều kết quả thí nghiệm cần phân tích.”



Feldt không trả lời, chỉ lặng im nhìn Rolin.



“Im lặng cũng có nghĩa anh đã thừa nhận.” Rolin nhìn đồng hồ trên cổ tay, “Chưa đầy một tiếng nữa mặt trời sẽ mọc. Anh muốn ở lại thưởng thức không?”



“Rất xin lỗi, tuy mặt trời mọc là một trong những mỹ cảnh đẹp nhất trên thế gian, nhưng tiếc là bản năng của tôi không cho phép tôi có cơ hội thưởng thức.” Fedlt cúi người, cách mặt Rolin rất gần, hơi thở không chút độ ấm phả lên môi cậu, Rolin lùi về sau, tránh xa Feldt, “Tôi muốn về nhà nghỉ ngơi, đêm mai gặp.”



Feldt xoay người thong thả bước đi, để lại Rolin đứng đó khẽ cau mày nhìn bóng lưng anh rời đi.



Trở về phòng thí nghiệm, Rolin tắm rửa sạch sẽ rồi thả người lên chiếc giường mềm mại của mình. Phải biết rằng, cậu là đặc vụ FBI duy nhất biến phòng ngủ và phòng thí nghiệm thành một.



Nửa tiếng sau, mặt trời ló dạng, từng tia sáng mặt trời len qua khe cửa vào phòng. Rolin nhíu nhíu mày, như trẻ con túm lấy chiếc gối đầu bên cạnh úp lên mặt, như muốn ngăn ánh sáng phá vỡ giấc mộng đẹp.



Ngay lúc này, rầm một tiếng, cửa phòng bị mở toang, một cô gái mặc áo khoác thí nghiệm màu xanh đang dựa vào cửa, tay trái cầm chiếc kính đen, tay phải thuận tiện ấn một nút công tắc cạnh cửa, hai bức rèm từ hai bên chậm rãi phủ kín cửa sổ, cả căn phòng trong nhất thời trở nên ảm đạm.
“Nga” Melanie thở dài một hơi, “Chỉ có một điều đáng ăn mừng duy nhất là… những cô gái này… vào thời điểm bị đính trên trần nhà thì đều đã chết, nên không cần phải chịu thêm đau đớn.”



“Trên thực thế, trong toàn bộ quá trình tử vong, những cô gái này hẳn là đang hưởng thụ.” Feldt đi tới trước bàn để thi thể, ngón tay trong không khí lướt nhanh qua môi nạn nhân.



“Cái gì?” Melanie cau mày nhìn Fedlt.



“Trong nước bọt của huyết tộc có một loại chất, khi bọn họ cắn vào da thịt con mồi, chất này cũng sẽ theo máu nhanh chóng tuần hoàn đến đại não, làm con mồi sinh ra ảo giác thư thái dễ chịu, từ đó mà buông lỏng phản kháng.” Rolin không biết đã đeo chiếc kính mắt không gọng lên từ lúc nào, vốn là khí chất đường hoàng trong khoảnh khắc lại trở nên nho nhã nghiêm cẩn.



Melanie nuốt một ngụm nước bọt, lặng lẽ liếc qua Feldt, mặc dù cũng không phải là lần đầu tiên nhìn thấy huyết tộc, nhưng vẫn là nhịn không được vừa nhìn lại chỉ muốn nhìn nữa.



“Tiểu thư Melanie thân ái, tôi khẳng định trong nước bọt của tôi cũng có chất này, cô có muốn thử một lần không?” Feldt tiến tới sát Melanie, vòng tay qua thắt lưng cô, nhấc cô đặt lên bàn thí nghiệm, “Tuy rằng sẽ gây nghiện, thế nhưng tôi cam đoan đây tuyệt đối không phải chất có hại.”



Melanie nhất thời ngây dại, ngay lúc này, tấm ảnh trong tay Rolin run lên, “Không nên đùa giỡn trợ lý của tôi.”



Trong khoảnh khắc Melanie hồi phục tinh thần, cô mấp máy miệng vội vàng rời khỏi, trong lúc luống cuống thiếu chút nữa làm rớt một vài dụng cụ thí nghiệm xuống đất.



“Được rồi, tôi xin lỗi, biểu cảm của cô ấy thật đáng yêu.” Feldt giơ hai tay, sau đó xuất hiện bên cạnh Rolin, “Cậu phát hiện cái gì sao?”