Dạ Tập

Chương 10 :

Ngày đăng: 04:51 19/04/20


Henry biết, chỉ cần lão tung tin cháu trai bị điên loạn đi khắp nơi, thì William sẽ không còn tư cách để ngồi vào vị trí tổng tài nữa, tất cả mọi thứ đều đã được lão bí mật an bài ổn thỏa.



Thế nhưng đứa cháu trai lại không dễ dàng tiếp thu chuyện này, khí thế đầy hung mãnh tựa như một con mãnh hổ đang muốn xổ ***g, khiến cho bản thân lão trong khoảnh khắc ngắn cũng cảm thấy kinh ngạc không ngớt, càng đừng nói đến nỗi bất an từ trong nội tâm bỗng nhiên cấp tốc mở rộng, mồ hôi lạnh cứ thế mà nhỏ giọt trên trán lão.



“Cháu không có khả năng thành công đâu, tỷ lệ thành công của cháu chỉ có khoảng một phần trăm thôi, nếu cháu chấp nhận chịu thua, chú còn có thể tặng cho cháu một chức vụ nhàn tản tại công ty…”



Cắt đứt lời nói giả tạo của lão, William khinh miệt liếc lão một cái: “Cho dù cơ hội chỉ là không phần trăm, tôi vẫn cứ làm, huống chi, theo lời ông nói thì tôi vẫn còn một phần trăm. Chú, ông đừng hòng dùng những lời này để mua chuộc tôi, tôi không bao giờ đầu hàng đơn giản như vậy đâu, chờ một tháng sau thì sẽ rõ kết quả; ông đã muốn đối phó tôi,thì tôi cũng không khách khí đâu.”



Nói xong, y liền chuyển hướng sang nhìn Trác Hoành Tứ.



Trác Hoành Tứ cũng âm thầm lộ ra ánh mắt tán dương đối với chí khí quật cường của y.



Cho đến khi bọn họ một đường đi thẳng ra khỏi nhà Taylor, đột nhiên William giơ nắm tay lên đè lại cái trán, nghĩ đến trận long tranh hổ đấu căng thẳng lúc nãy, bây giờ y mới cảm thấy toàn thân được hư thoát đôi chút.



Trác Hoành Tứ nắm cánh tay còn lại của William kéo vào trong xe hơi, ấn y ngồi lên chiếc ghế bên cạnh hắn.



William vẫn đang phẫn nộ không ngớt, y tức giận đến mức toàn thân đều run rẩy, không ngờ những người mà mình vốn xem là thân nhân, dĩ nhiên lại có thể lập ra âm mưu thâm độc để đối phó với y.



“Tôi vẫn luôn tin tưởng Taylor,nhưng không ngờ anh ấy cùng chú lại muốn bức tôi vào bệnh viện tâm thần.”



Trác Hoành Tứ nhẹ nhàng vỗ tay lên lưng y, cố ý nói tránh sang chuyện khác: “Biểu hiện vừa nãy của cậu khiến tôi ý loạn tình mê, tôi phát giác ra,càng lúc tôi càng say mê cậu.”



William vốn đang tức giận đến muốn khóc,nhưng vừa nghe hắn nói ra mấy lời đường mật hoàn toàn lạc đề như vậy, không khỏi trừng mắt liếc xéo hắn. Nhưng cuối cùng y cũng đành phải chịu thua, vừa cười vừa đánh (yêu)lên cánh tay Trác Hoành Tứ một phát.



Trác Hoành Tứ ôm lấy đầu vai William, để y có thể thoải mái tựa cằm lên vai của mình.



Cơ thể Trác Hoành Tứ truyền đến một hương vị đầy nam tính, William ngửi ngửi, cảm thấy trong lòng an tâm không ngớt, cuộc tranh luận gay gắt ban nãy cùng với chú,dường như đã trở thành chuyện tình thật lâu trước đây.



William cũng biết mình không nên lún quá sâu vào loại tình ái này, có thể ngày mai y sẽ phải quay về Châu Âu, còn có một trận chiến rất ác liệt mà y cần phải đánh. Nếu như chú đã tự tin như thế, cũng có nghĩa là trong khoảng thời gian khi ông ta đến Đài Loan, đã lợi dụng các mối quan hệ để mua chuộc phần lớn các thành viên trong ban quản trị.



“Tôi muốn mua cho anh một bộ đồ thật thích hợp…”



Bên tai truyền đến thanh âm của William, Trác Hoành Tứ chớp chớp mắt: “Để làm chi vậy?”



William nhẹ vỗ về trong ngực hắn, đêm cuối cùng nơi xứ người,nhất định y phải được ở bên cạnh Trác Hoành Tứ.



“Tôi muốn nhìn thấy anh mặc vào, sau đó tôi sẽ cởi nó ra.”



Câu nói này tràn ngập tính ám chỉ, khiến Trác Hoành Tứ phải phì cười ra tiếng, hắn dùng lực đạp mạnh vào chân ga để xe lao nhanh về phía trước.



“Không có vấn đề gì,vậy bây giờ chúng ta sẽ cùng nhau đi mua đồ.”



Bọn họ đi đến một shop quần áo sang trọng, chọn lựa một bộ quần áo phi thường thích hợp với dáng vóc của Trác Hoành Tứ ; kiện y phục khiến cho đường nét vĩ ngạn trên người hắn hoàn toàn triển lộ, không hề bỏ sót một điểm nào, William chỉ cần đứng ở đằng xa nhìn thôi mà cũng chảy nước miếng ròng ròng.



….



….



Khi vừa bước chân vào nhà của Trác Hoành Tứ, William đã khẩn cấp hôn lên môi hắn.



“Đêm nay là đêm cuối cùng tôi ở lại Đài Loan, ngày mai tôi sẽ quay về Châu Âu.” Ngụ ý rằng, đây chính là lần hoan ái sau cùng của cả hai người bọn họ.




Y không nói lời từ biệt,chỉ lặng lẽ ly khai khỏi nhà Trác Hoành Tứ, bởi vì nói lời tạm biệt thực sự rất khó khăn, chỉ cần cả hai đều có thể cảm nhận được tâm ý của đối phương là đủ, hà tất phải khiến cho hai người rơi vào tình cảnh nan kham khó chia lìa.



Bọn họ đều là người trưởng thành cả rồi, cũng đều minh bạch mối quan hệ thể xác này căn bản không hẳn là thật lòng.



Trước khi đi, William còn đặt một cọc tiền mặt trên gối Trác Hoành Tứ, tuy rằng y biết rõ tỉnh cảm giữa hai người không nên dùng tiền tài để định giá, thế nhưng số tiền kia cũng có thể giúp ích cho Trác Hoành Tứ được nhiều điều.



Dùng tiền để kết thúc tất cả mối quan hệ dây dưa của cả hai thật sự khiến y rất sầu não, bất quá mối tình lưu luyến nơi đất khách này sẽ khiến William khắc cốt ghi tâm đến suốt đời.



Lần này quay về Anh quốc, nhất định sẽ phải đối mặt với một tràng khổ chiến, cho dù là Trác Hoành Tứ, cũng không thể bắt y ở lại đây.



William vừa đặt mông ngồi xuống, nơi tư mật lại truyền đến một cơn đau rát, mặc dù y không hối hận về sự phóng túng đêm qua, thế nhưng vừa nghĩ đến việc sẽ bay mười mấy tiếng đồng hồ mới đến Anh quốc, nếu máy bay xui xẻ gặp phải loạn lưu, một trận lắc lư cũng đủ làm cho y bị đau nhức đến chết.



“Cái này cho em…”



Một giọng nói quen thuộc từ bên cạnh truyền đến.



Trác Hoành Tứ rất ung dung,hắn ngã người nằm trên chiếc ghế ở kế bên William, xuất ra một cái đệm nóng đã được chuẩn bị từ lâu, hắn bảo William nâng mông lên, sau đó chèn xuống chỗ ngồi của y.



“Anh… Sao anh lại ở chỗ này?”



Bởi vì quá mức hoảng hốt, nên William ngơ ngác tùy ý để cho hắn nhét đệm xuống dưới mông mình; nhưng đúng là nhờ có mảnh đệm nóng mà mông y cảm thấy thoải mái hơn nhiều.



Trác Hoành Tứ lấy ra cọc tiền mặt mà William đã để lại vào buổi sáng, hắn nắm trong tay phe phẩy một chút.



“Là như vậy, anh nghĩ anh đã hầu hạ em chu đáo đến tinh tẫn nhân vong, vậy mà em chỉ để lại có nhiêu đây thôi thì đâu có được, muốn mua thuốc bổ cũng không đủ, nên anh quyết định đi theo em đến Anh, hầu hạ luôn trong chuyến công tác thì tiền phải được gấp đôi đó nha! Để kiếm tiền, anh đành liều mạng, đi theo em đến cùng trời cuối đất luôn.”



Lời hắn nói quá mức buồn cười, khiến William nhịn không được phải bật cười to, sự cô đơn ban nãy đã hoàn toàn bị thổi bay biến đi mất, càng đừng nói đến việc y đã từng xác nhận là: mối quan hệ thể xác thì không hề đáng giá.



Thật ra y không thể từ bỏ Trác Hoành Tứ, nhưng cũng không có mặt mũi nào yêu cầu hắn đi cùng mình đến Anh Quốc.



“Cưng, em sẽ không cho rằng chỉ cần mấy đồng tiền ít ỏi này là có thể đuổi được anh đấy chứ? Không ai nói cho em biết rằng loại người lưu manh như anh đây, chỉ cần anh để ý ai, thì anh sẽ giống như tấm da trâu quấn lấy người đó,dù em có lột thế nào thì cũng không ra đâu.”



Nhìn thấy con ngươi trong suốt đen láy của Trác Hoành Tứ, William thừa dịp bốn bề vắng lặng, liền in ngay một dấu hôn trên mặt hắn.



“Em cũng nghĩ như vậy, em nghĩ anh nhất định sẽ bám theo em cho đến chết.”



Trác Hoành Tứ ôm lấy hai vai William, hung hăng hôn lên môi y, hôn đến mức người trong lòng thở không nổi.



“Thượng cùng bích lạc hạ hoàng tuyền! Cục cưng, suốt đời này, không, thậm chí còn hơn suốt đời, anh sẽ luôn quấn lấy em, quấn đến mức em chịu không nổi, rốt cục không thể làm gì khác hơn là phải chấp nhận anh.”



Lời nói vui đùa của hắn, khiến William phì cười một tiếng thật lớn, tựa đầu vào trong ngực Trác Hoành Tứ.



Hai người hồn nhiên chẳng biết mấy vị tiên nhân ở trên thiên đình đang nhìn qua thủy tinh cầu mà tức giận đến sùi cả bọt mép.



Chân ái thì cho dù đời đời kiếp kiếp chuyển thế, cũng vô pháp cải biến, không phải hay sao?



Hoàn



Cha mẹ ơi,kết thúc sao quá vội vàng,khiến em bàng hoàng,ngỡ ngàng,tình iu kia chết lỡ làng.Vụ cty chả bik như thế nào L.Sao chị Tư nỡ…..