Dã Thú Pháp Tắc

Chương 132 :

Ngày đăng: 16:43 19/04/20


Sau cùng, ba người cũng đã ra khỏi thang máy.



Thế nhưng, đãi ngộ của Lăng Thịnh Duệ của hiện tại so với lúc nãy thật giống như một bước từ trên trời rớt thẳng xuống đất, Phương Nhược Thần và Phương Vân Dật đi ở phía trước, hầu như để hắn hoàn toàn rơi lại phía sau.



Nhìn theo bóng lưng của hai người phía trước, Lăng Thịnh Duệ cười khổ, chỉ đành trầm mặc theo sau họ.



“Tiểu Dật, đã nhắc em nên thu liễm một chút trước nơi công chúng mà không nghe, em còn chê ảnh chụp lén của đám chó săn kia ít quá phải không?”  Nhìn sang thiếu niên đang sóng bước ở bên cạnh trên mặt lộ một vẻ không thành vấn đề, Phương Nhược Thần lạnh mặt mà răn dạy.



Phương Vân Dật le lưỡi, đến bây giờ mới biểu lộ nét tinh nghịch hợp với tuổi cậu: “Cái này tính là gì chứ, em cũng đã thành quen rồi.”



Phương Nhược Thần không hề nguôi giận mà vỗ một cái lên đầu cậu: “Đừng quên, em là người của Phương gia, phải chú ý đến hình tượng của Phương gia.”



Phương Vân Dật xoa xoa đầu, cười đến vẻ mặt xán lạn: “Biết rồi ạ, thưa anh.”



Một tiếng gọi “anh” ngọt vô cùng ở cuối câu được đột ngột kéo cao, thanh âm ngọt lịm, vô cùng xinh đẹp khả ái, giống như một đứa trẻ đang làm nũng vậy.



Phương Nhược Thần bị cậu nói đến nghẹn họng.



“Em có thấy buồn nôn không đấy!” ngón tay dùng sức chọc chọc vào trán thiếu niên, Phương Nhược Thần ngữ khí quở trách, thế nhưng vẻ mặt lại tràn ngập ý cười.



Có thể nhìn ra được, cậu ta rất thương đứa em họ của mình.



Nhìn chăm chăm bộ dáng vô cùng thân mật giữa hai người bọn họ, khóe miệng Lăng Thịnh Duệ nở ra một nụ cười.



Dáng vẻ của Phương Vân Dật bây giờ, quả thật giống với Lăng Hạo lắm.



Đồng dạng đơn thuần, đồng dạng xinh đẹp, vẻ mặt tràn đầy sức sống…




“…”



Ở phía sau, mấy cô nữ sinh dáng vẻ thiếu nữ khả ái đang hưng phấn bàn tán cái gì đó, cảm giác có chút tố chất bệnh thần kinh, tuy rằng đã tận lực đè thấp giọng nói, nhưng vẫn vô cùng thanh thúy truyền đến tai ba người bọn họ.



Ba người một mặt hắc tuyến, giới trẻ ngày nay, rốt cuộc trong đầu chứa ba cái thứ loạn thất bát tao gì đấy hả…



Lăng Thịnh Duệ không rõ lắm ý tứ của nhóm nữ sinh đang nói, nhưng cái từ “bị áp” hai chữ này khiến hắn rất buồn bực.



Chẳng lẽ, hắn trông yếu đuối đến thế sao?



Không muốn lại trở thành tiêu điểm chú ý của mọi người, Lăng Thịnh Duệ dùng sức lắc lắc tay Phương Vân Dật đang khóa lấy cổ tay mình, hạ thấp giọng nói: “Buông tôi ra, mọi người đều đang nhìn qua bên này kìa.”



Phương Vân Dật đảo mắt trắng, tức giận nói: “Tôi cũng không có để ý rồi, anh còn lo lắng cái gì chứ? Da mặt lão nam nhân như anh sao lại mỏng thế kia hả?”



Lăng Thịnh Duệ bị cậu ta làm cho nghẹn họng.



Lăng Thịnh Duệ vô cùng hiểu rõ, đồng tính luyến trong mắt đại chúng cũng tương đương bị tẩy chay, bài xích,  năm đó khuynh hướng đồng tính của hắn bị người phơi bày, mọi loại sỉ nhục và giày vò mà hắn chịu đựng vẫn đang rành rành trước mắt, cho nên, hắn cũng không muốn gặp loại sự tình giống như vậy nữa.



Bây giờ, ánh mắt khác thường của người đi đường ở bốn phía khiến hắn thấy vô cùng khó chịu.



Cắn cắn răng, Lăng Thịnh Duệ dùng sức rút tay ra khỏi tay của Phương Vân Dật.



Gương mặt của Phương Vân Dật nhất thời tối sầm.



Mà Phương Nhược Thần còn lại là lạnh lùng đứng một bên nhìn lấy hai người giằng co với nhau, một vẻ tươi cười nghiền ngẫm thú vị.