Dã Thú Pháp Tắc

Chương 134 :

Ngày đăng: 16:43 19/04/20


Trong phòng.



Lăng Thịnh Duệ có chút lo lắng đứng tại cửa vào, tuy rằng mỗi ngày lúc phải quét tước đều phải tiến vào, nhưng hắn thực không nghĩ tới cùng Phương Nhược Thần đứng chung một phòng như vậy.



Tổng cảm thấy, sẽ có chuyện gì đấy không biết được xảy ra.



“Đứng ngay cửa làm cái gì? Sao lại không vào?” Phương Nhược Thần cởi ra áo khoác, lộ ra áo sơ mi trắng tinh.



Vải vóc mềm mại, gói trọn lấy nửa người trên rắn chắc thon dài của Phương Nhược Thần, phác thảo một đường cong của da thịt trơn bóng, vô cùng xinh đẹp.



Lăng Thịnh Duệ cảm thấy đầu có chút choáng.



Không phải bởi vì nổi lên sắc tâm, mà bởi vì hắn có loại dự cảm rất khó hiểu.



Giống như có một sự tình nào đó đang được tiến hành trong âm thầm, mà hắn, căn bản không rõ được rốt cuộc là chuyện gì.



“Qua đây.” Phương Nhược Thần chỉ chỉ sô pha ở bên kia.



Lăng Thịnh Duệ hít một hơi sâu, lặng lẽ bước qua.



Kết cục xấu nhất, phỏng chừng là bị đánh một trận thôi, tổng sẽ không giống Trình Trí Viễn hoặc tên khốn Hứa Gia Lôn kia, đi cường bạo hắn.



Phương Nhược Thần ghét hắn, mà còn là loại chán ghét vô cùng, một điểm này Lăng Thịnh Duệ rất rõ, cho nên, là tuyệt đối sẽ không làm ra loại cử chỉ nào quấy rối hắn.



Lăng Thịnh Duệ thầm nghĩ, tâm tình vốn đang xáo trộn đã trấn tĩnh lại rất nhiều.



Sau đó, hắn nội tâm cười nhạo một trận, một người đàn ông trưởng thành như hắn, cư nhiên bắt đầu lo lắng cho “trinh tiết” của mình, nghe ra vẫn thật có chút… khôi hài.



Nghĩ đến đây, Lăng Thịnh Duệ trong lòng lại khinh thường bản thân một cách trầm trọng.
Lời thì thào của Phương Nhược Thần, khiến Lăng Thịnh Duệ nghe xong kinh hãi trong lòng.



Tuy lời nói kia như là chỉ vô tình thoáng qua, nhưng trái lại Lăng Thịnh Duệ vô cùng hiểu rõ ý tứ trong từng câu chữ.



Phương Nhược Thần đang uy hiếp hắn.



Nhưng, hắn lại không hiểu nguyên do gì mình bị uy hiếp.



Đứa con trai thương yêu nhất của mình bị người ta thèm muốn khao khát, thì một người được xem như trấn tĩnh trầm ổn như Lăng Thịnh Duệ cũng không cách nào nhẫn nhịn.



Bước lên phía trước, Lăng Thịnh Duệ dùng sức nắm lấy cổ áo Phương Nhược Thần, hung ác trừng cậu, phẫn nộ rống lên: “Cậu rốt cuộc muốn gì? Đừng có đem tâm tư đê tiện xấu xa của cậu đi làm bẩn con trai tôi! Cậu mà dám làm gì với nó, tôi, tôi sẽ khiến cậu phải hối hận đó!”



Tuy rằng vẻ mặt hung tợn, nhưng trong lòng Lăng Thịnh Duệ lúc này lại sợ đến muốn chết, nhưng lại không thể không tự khích mình, không được để lộ một thần sắc sợ hãi nào ra ngoài mặt.



Chỉ là, ánh mắt hắn đã bại lộ tâm tình lúc đó của hắn.



Phương Nhược Thần lạnh lùng nhìn chăm chú vào đôi mắt hắn, đôi con ngươi đen láy như vết mực, thập phần sâu thẳm, trong cách nhìn của Lăng Thịnh Duệ, thì giống như hai cái động đen tối, sâu không thấy đáy.



“Anh định dùng cái gì khiến tôi hối hận?” Phương Nhược Thần nghiền ngẫm nhìn hắn, ngữ khí lãnh đạm.



Vì Lăng Thịnh Duệ dùng sức khá mạnh, đã vô tình bứt tung một cái nút áo trước ngực cậu ta, lộ ra lồng ngực trắng nõn mà rắn chắc, thế mà, cậu trái lại không thấy tức giận.



Phương Nhược Thần vào lúc này, đối với thái độ cường ngạnh lên của Lăng Thịnh Duệ càng thêm cảm thấy hứng thú.



Thực sự là một người thú vị.



Phương Nhược Thần mỉm cười nghĩ.