Dã Thú Pháp Tắc

Chương 137 :

Ngày đăng: 16:43 19/04/20


Phương Nhược Thần kinh ngạc nhìn người dưới thân nhãn thần âm u, biểu cảm trên mặt chết lặng, dần dần không còn một động tác nào khác.



Đôi môi Lăng Thịnh Duệ bởi vì ma sát trong thời gian dài mà có chút sưng đỏ, hơi hé mở, thở phì phò, dịch thể màu trắng theo khóe miệng chậm rãi chảy ra, không có chảy vào phần da cổ mạch sắc, áo trên thân đã bị Phương Nhược Thần xé tan thành mảnh nhỏ, lộ ra cơ thịt mềm dẻo, bên trên trải rộng các vết thương xanh tím, thoạt nhìn vô cùng thê thảm.



Dáng dấp rất thê thảm, thế nhưng lại có loại lực hấp dẫn chí mạng.



Bất lực, chua xót, nhưng lại vô cùng dụ người mê hoặc, giống như mạn châu sa hoa mọc bên vong xuyên hà, tràn ngập mỹ cảm sa ngã, câu dẫn người phạm tội.



Phương Nhược Thần đột nhiên thấy cổ họng có hơi khô khốc, bất giác lấy lưỡi khẽ liếm môi.



Giống như một con sư tử đang chuẩn bị xé xác, một phát giết chết con mồi.



Hai tay có chút run rẩy mà xoa lên thân thể vết thương vô số của người đàn ông trước mắt, Phương Nhược Thần vô ý thức nuốt nước bọt, ánh mắt gắt gao lưu luyến tại thân thể hắn.



Cảm giác được đường nhìn đầy tính xâm lược của cậu ta, thân thể Lăng Thịnh Duệ hơi chấn động, cứng ngắc quay đầu lại, nhìn về phía cậu.



Trong giây phút hai đường nhìn chạm nhau, động tác trên tay của Phương Nhược Thần đột ngột dừng lại.



Lăng Thịnh Duệ ngơ ngác nhìn cậu, biểu hiện trên gương mặt, chính xác mà nói là không hề có một tia cảm xúc, nhãn thần trống rỗng ảm đạm, con ngươi đen như mực không chứa đựng một tia thần thái, giống như một bờ hồ vô hồn chết lặng.



Một ánh nhìn vô vọng…



Dường như trên đầu bị dội một gáo nước lạnh, Phương Nhược Thần lập tức thanh tỉnh trở lại, dục vọng ban đầu trong phút chốc đã tan thành mây khói.



Chết! Mình vừa rồi đang làm cái gì?



Cư nhiên, có ý đồ đi cường bạo một… tên đàn ông?




Lăng Thịnh Duệ tay phải vịn vào tường, gian nan đi trên hành lang nhà.



Căn phòng của Phương Nhược Thần cách phòng hắn chỉ ngắn ngủi mười mấy mét, nhưng bây giờ hắn lại thấy như cách xa vạn dặm.



Toàn thân trên dưới đều ẩn đau, hắn chỉ đành cắn răng chịu đựng, không để chính mình ngã xuống.



Lúc nãy hắn không phòng bị đụng trúng mặt sàn, không cẩn thận đập vào đầu gối chân trái, bây giờ cơn đau phát tác, mỗi một bước di chuyển đều giống như có một cái dùi đục gõ thật mạnh vào nó vậy.



Vừa chỉ bước được vài bước, Lăng Thịnh Duệ đã đau đến toàn thân mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.



Sẽ không phải gãy xương chứ? Lăng Thịnh Duệ cười khổ nghĩ.



Hắn thực sự không muốn phải tới bệnh viện lần nữa, nhờ phước của Trình Trí Viễn, hắn hiện tại đã nảy sinh hội chứng sợ hãi phi thường cường liệt đối với các bác sĩ mặc áo blouse trắng, bất luận như thế nào cũng không muốn phải nhìn thấy loại người như vậy.



Lúc này, cánh cửa của căn phòng trước mặt hắn đột ngột mở ra, âm thanh truyền ra từ phía trong đánh gãy suy nghĩ đang có chút phân loạn của hắn.



Hai nữ người hầu lớn tuổi vừa nói cười vừa bước ra, nhưng lúc gặp Lăng Thịnh Duệ, sắc mặt bỗng chốc thay đổi.



Lăng Thịnh Duệ cụp xuống mi mắt.



Hai vị nữ ngưỡi hầu rất nhanh quét mắt trên thân hắn, biểu tình vốn đang ngạc nhiên nháy mắt biến thành kinh tởm, khi nhìn thấy khóe miệng hắn xuất hiện một dấu vết màu trắng khả nghi, càng lấy tay che miệng, làm ra bộ dáng muốn nôn mửa, vội vàng rời đi, vừa lúc đi ngang qua bên cạnh Lăng Thịnh Duệ, thậm chí còn cố tình kéo ra khoảng cách, giống như đang trốn tránh loại rác rưởi buồn nôn vậy, cảm giác ghê tởm của họ đối với Lăng Thịnh Duệ lại càng không hề che giấu.



Những động tác khoa trương, khiến Lăng Thịnh Duệ cảm thấy vô cùng thương tổn.



Bất quá, hắn đã sớm trở nên chết lặng.