Dã Thú Pháp Tắc

Chương 139 :

Ngày đăng: 16:43 19/04/20


Giấc ngủ này của Lăng Thịnh Duệ kéo dài đến tận mười mấy giờ đồng hồ, đợi đến lúc hắn tỉnh lại thì đã là bốn giờ sáng ngày hôm sau rồi.



Bên ngoài cửa sổ vẫn là một mảnh tối đen như mực, bầu trời đầy sao phát ra những ánh sáng lấp lánh.



Lăng Thịnh Duệ cuộn người lại trên giường, lấy chăn bông che kín lại toàn thân, chỉ lộ một cặp mắt nhìn ra ngoài, như hai viên ngọc đen phát sáng trong bóng tối.



Xung quanh là màn đêm tĩnh lặng như tờ.



Mà tâm tình vốn đang suy sụp của Lăng Thịnh Duệ cũng đã dần dần lắng xuống, những suy nghĩ không hay ho và tiêu cực vào ban ngày cũng tiêu tan thành mây khói, trái tim của Lăng Thịnh Duệ lúc này đều đã cảm thấy vô cùng thanh bình.



Ngơ ngác nhìn những ánh sao xinh đẹp bên ngoài cửa sổ, Lăng Thịnh Duệ lặng lẽ suy nghĩ lại những chuyện có liên quan đến bản thân.



Quá khứ của hắn, hiện tại của hắn, còn có tương lai của hắn…



Từ lúc bị anh em Phương gia cưỡng chế để mình lưu lại nơi đây làm người giúp việc, hắn đã không chỉ một lần có ý nghĩ muốn trốn thoát, nhưng đều bị hắn suy đoán áp chế xuống. Vào lúc này người thân của hắn đều đã sớm không còn tiếp nhận mình, dẫn đến việc hắn không nơi nương tựa; về phương diện khác hắn sợ hai anh em Phương gia kia sau khi tìm thấy hắn thì sẽ báo thù không thương tiếc.



Cho nên, tuy rằng đoạn thời gian ở nơi đây mỗi ngày đều phải thận trọng vô cùng, nhưng cũng có thể miễn cưỡng mà chịu đựng.



Mà ngày hôm nay, lời uy hiếp của Phương Nhược Thần khiến hắn kinh hồn táng đảm, những hành vi sau đó của cậu ta càng làm tâm hắn lạnh đi một nửa.



Bị người khác cường bạo thì ngược lại không để tâm, dù sao thì hắn cũng không phải phụ nữ, cũng không phải quan tâm vấn đề trinh tiết gì đó, chỉ xem như bị chó cắn là được rồi, thế nhưng hắn không nhẫn nhịn được khi đối phương dám lấy người nhà của hắn ra uy hiếp mình.



Một khi nghĩ đến những chuyện có thể phát sinh sau này, thì Lăng Thịnh Duệ một khắc cũng không muốn ngồi ngốc ra ở chỗ này.



Trong đầu đột nhiên lóe lên một ý nghĩ táo bạo, Lăng Thịnh Duệ bất ngờ nhảy mạnh xuống giường.




Chỉ cách nhau ngắn ngủi mười mấy cây số, nhưng lại khác nhau một trời một vực.



Lăng Thịnh Duệ bất đắc dĩ thở một hơi dài, người so với người, thật đúng là tức chết người mà.



Hắn đột nhiên nghĩ tới Phương gia hai người kia tuyệt nhiên bất đồng, nhưng đồng dạng lại là hai anh em vô cùng xuất sắc.



Hai người bọn họ không đơn giản, đặc biệt là Phương Nhược Thần.



Cậu trai này tuy rằng bình thường đều là dáng dấp lãnh đạm mà cao ngạo, nhưng Lăng Thịnh Duệ vĩnh viễn cũng không thể quên được ánh mắt của cậu ta, tràn đấy tính xâm lược, sẽ luôn mang đến cho người khác cảm giác là ánh nhìn của một con báo sắc bén nhìn thẳng con mồi của mình.



Lăng Thịnh Duệ đột nhiên nhớ lại ánh mắt của Phương Nhược Thần lúc cậu ta bắt hắn khẩu x cho mình, dục vọng rất trần trụi lại giống như một con dã thú đang động dục, tàn bạo mà đơn độc khắc nghiệt, vậy mà vào thường ngày, nhãn thần của cậu ta vẫn là loại lãnh đạm hoàn toàn đó, mang theo một loại thăm dò không dễ phát hiện, khiến người khác nhìn vào cũng không nhìn thấu bên trong.



Một tên lòng dạ thâm sâu khó lường.



Mà cái cậu Phương Vân Dật thoạt nhìn rất ra dáng một mỹ thiếu niên hiền lành xinh đẹp, trên thực tế cũng là một cậu trai không dễ chọc vào, tuy rằng không có uy hiếp lực như của Phương Nhược Thần, nhưng cũng không thể đánh giá thấp cậu ta, dù sao loại anh trai, em trai như vậy cũng không có cái gì tốt như nhau.



Ở cùng một chỗ với hai anh em họ, mang lại cho Lăng Thịnh Duệ cảm giác mình đang đồng hành cùng hai con dã thú.



Hắn chạy trốn như vậy, khẳng định đã chọc đến hai người họ nổi trận lôi đình, cho nên hắn muốn lấy tốc độ nhanh nhất chạy về nhà, thuyết phục vợ mình Hứa Nguyệt Như, sau đó dẫn theo Lăng Hạo cùng nhau rời khỏi.



Mà người phụ nữ tên Hứa Nguyệt Như này, cũng là một người rất khó ứng phó.



Vừa nghĩ đến đây, Lăng Thịnh Duệ liền cảm thấy phiền não lại chồng thêm phiền não.