Dã Thú Pháp Tắc

Chương 21 :

Ngày đăng: 16:43 19/04/20


Lưu ý: Như đã nhắc ở chương trước, bắt đầu từ chương này mình không xưng nhân vật Lăng Thịnh Duệ là “hắn” nữa, thay vào đó sẽ là “anh”. Mong các bạn thông cảm vì sự thay đổi này ^^



Phương Vân Dật thể lực kinh người, đợi đến lúc cậu ta đã hoàn toàn thỏa mãn thì Lăng Thịnh Duệ hầu như đã muốn rã rời toàn thân.



“Đại thúc à, làm với anh cảm giác rất là sướng nha!” Sau đợt kích tình, Phương Vân Dật đầm đìa mồ hôi nằm úp lên trên thân Lăng Thịnh Duệ, thở phì phò từng ngụm khí, còn không quên đùa giỡn với Lăng Thịnh Duệ vài câu.



Lăng Thịnh Duệ vô lực nhìn trời, thân thể anh đã bị lăn qua ném lại đến uể oải, đặc biệt là phần eo và lưng, xót đến độ sắp tê liệt, thoáng nhúc nhích một ít đã đau đến khó chịu.



“Thể lực của anh không ổn rồi.” Phương Vân Dật vỗ vỗ mặt anh, dùng sức véo một cái, cười xấu xa nói: “Sau này phải rèn luyện nhiều một chút, nếu không sẽ giống như hôm nay, làm hời hợt tùy ý thế mà anh đã ngất, quả thực là quá yếu đấy, tuy rằng lúc anh bất tỉnh thì… càng thêm mê người vô cùng.”



Bị Phương Vân Dật trêu đùa, hai má Lăng Thịnh Duệ có hơi đỏ, hàng lông mày rậm nhíu chặt.



Anh không thích kẻ miệng lưỡi lắt léo, nói năng ngọt xớt, đặc biệt Phương Vân Dật vẫn là một tên nhóc choai choai chưa lớn, việc cậu ta nói ra những lời hạ lưu như thế khiến anh cảm thấy không thoải mái chút nào.



“Cậu nghiêm túc một chút có được không? Cậu rõ rành rành vẫn còn là trẻ vị thành niên, anh cậu lẽ nào không nói gì cậu à?”



Phương Vân Dật híp lại mắt: “Hả? Vậy chẳng lẽ anh cho rằng tôi chưa đủ tiêu chuẩn của một người trưởng thành hay sao?” Cậu nhếch mép nhìn người đàn ông trước mắt: “Hay là, anh cảm thấy tôi “làm” chưa đủ, anh còn muốn “kiểm nghiệm” thêm nữa?”



Ngữ điệu Phương Vân Dật có chút lạnh lùng, cậu rất không thích Lăng Thịnh Duệ ỷ rằng anh là trưởng bối rồi lại tỏ vẻ cao cao tại thượng với mình.



Phương Vân Dật không trả lời câu hỏi của Lăng Thịnh Duệ, khiến anh có hơi lúng túng: “Ý tôi không phải như thế, tôi…” Lăng Thịnh Duệ ấp úng nửa ngày trời, trái lại không biết nên nói gì mới ổn.



Anh quả thật hết cách với thằng nhóc ác ma này.



Ánh mắt sáng lóe của Phương Vân Dật nhìn chằm chằm Lăng Thịnh Duệ, dường như đang chờ câu nói tiếp theo của hắn, nhưng Lăng Thịnh Duệ lại hơi xoay đầu qua, nhìn chăm chăm lên trần nhà.
Có lẽ, ngay chính bản thân cậu ta cũng không có phát hiện được điều này…



Từ lúc bước vào nhà Phương gia, Lăng Thịnh Duệ từ trước đến giờ chưa từng gặp qua bố mẹ của Phương Nhược Thần, thậm chí cũng chưa nghe nói qua, chuyện này trong Phương gia là một chuyện cấm kỵ, tuy rằng không có đặc biệt nói rõ, nhưng cũng được coi là quy tắc được ước định sẵn mà thành rồi.



Không có sự chăm sóc yêu thương của cha mẹ, lại cộng thêm sự cưng chiều hầu như hoàn toàn của anh họ ảnh hưởng, cá tính trở nên như thế, thì cũng chẳng có gì là lạ. Lăng Thịnh Duệ nghĩ ắt hẳn là như vậy.



Có nhiều lúc, tha thứ cho một người chỉ cần một lý do đơn giản thôi, cứ coi như đây một sự thù hận ngập trời nào đó đi, nhưng nếu như tìm được một lý do thích đáng, thì tất cả mọi hận thù này đều sẽ tan thành mây khói, mà vừa khéo Lăng Thịnh Duệ đã tìm ra nó, hơn nữa anh vẫn luôn là một người cực dễ mềm lòng, cho nên, dù là vừa bị cường bạo không bao lâu, nhưng vốn dĩ sự tức giận gay gắt của anh cũng vào lúc này mà giảm dần đi không ít.



Từ góc nhìn của anh, đối phương dù sao cũng chỉ là một đứa trẻ đáng thương không có được tình yêu thương của cha mẹ mà thôi.



“Được rồi đó, như thế này hẳn là không thành vấn đề.” Phương Vân Dật ngẩng đầu, nở nụ cười nhìn anh.



Lăng Thịnh Duệ thoát khỏi suy nghĩ riêng, nhìn thấy cổ tay mình vì bị liếm láp mà ướt sũng, trong lòng anh giống như đã đánh đổ một lọ hương ngũ vị1, trải nghiệm những cảm giác rất khó chịu, anh không biết nên dùng nét mặt gì đối mặt với cậu thiếu niên trước mắt đây.



“Ơ, vậy… cảm ơn.” Lăng Thịnh Duệ có chút thất thần rụt tay về.



“Không có gì.” Phương Vân Dật mỉm cười, Lăng Thịnh Duệ không có hận cậu, điều này khiến trái tim đang thấp thỏm của cậu ổn định lại không ít.



__________________________



Chú thích:



(1): nguyên văn là 打翻了五味瓶 (đả phiên liễu ngũ vị bình), tạm dịch là “đánh đổ một lọ ngũ vị hương”. Ý chỉ trong lòng có nhiều loại hương vị chua, cay, đắng, mặn, ngọt xen tạp,  có thể hiểu là trong lòng rất khó chịu, cảm giác rất không thoải mái.