Dã Thú Pháp Tắc

Chương 25 :

Ngày đăng: 16:43 19/04/20


Lăng Thịnh Duệ tỉnh lại trong tình trạng bị đè ép.



Anh vốn đang nằm một giấc mộng đẹp, thế nhưng cảnh trời xanh biển biếc trong mộng đột nhiên trở nên xám xịt, có vô số cặp mắt xuất hiện xung quanh anh, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào anh.



Lăng Thịnh Duệ nổi từng cơn ớn lạnh sau lưng, có cảm giác lồng ngực rất ngạt, không cách nào thở được, tựa như đang đuối nước, bất quá, điều khiến anh càng thêm thống khổ lại chính là cái đường nhìn lạnh lẽo giăng từ khắp tứ phía trong hoàn cảnh ấy, tựa như ngay cả linh hồn anh đang bị ai đó tọc mạch toàn bộ, ánh nhìn kia sắc bén không gì sánh nổi.



Lăng Thịnh Duệ mở to hai mắt.



Xung quanh một mảnh tối như mực.



Lăng Thịnh Duệ vẻ mặt hắc tuyến, hóa ra cảm giác ngộp thở xuất hiện trong mơ, là bởi vì đầu anh hoàn toàn bị cái mền đắp đến kín mít.



Lăng Thịnh Duệ nâng lên chăn, thở một hơi thật dài, thân anh, không biết do bị dọa hay bị nóng bức đến đổ mồ hôi, sau khi tiếp xúc với không khí trong căn phòng thì trở nên cực lạnh.



“Anh rốt cuộc tỉnh rồi.”



Một thanh âm lạnh lẽo vang lên bên người, Lăng Thịnh Duệ thiếu chút nữa bị dọa đến hồn bay phách lạc, anh vô thức ngồi dậy từ trên giường, vẻ mặt cảnh giác nhìn về hướng phát ra âm thanh.



Lúc này thì trời đã sắp vào hoàng hôn, rèm cửa sổ phòng Lăng Thịnh Duệ cũng được kéo lên cả, chung quanh tối mờ tối mịt, Lăng Thịnh Duệ híp hai mắt lại nhìn kỹ lưỡng, mới nhìn rõ được gương mặt của “vị khách không mời” này.



Khuôn mặt thanh tú, nụ cười trang nhã, người đến quả là Phương Vân Dật không sai.



“Cậu có chuyện gì không?” Lăng Thịnh Duệ lùi lại về sau trong vô thức, Phương Vân Dật đột nhập phòng anh vào lúc này, tuyệt đối không có chuyện gì tốt đẹp cả.



Hơn nữa đánh giá kỹ lại, Phương Vân Dật đã ở đây một khoảng thời gian không ngắn rồi.



Cậu ta sẽ không phải lại muốn cưỡng h*** anh nữa chứ…



Lăng Thịnh Duệ có chút hoảng sợ nhìn cái vẻ mỉm cười của Phương Vân Dật.



Giống như đã đoán được ý nghĩ trong đầu anh, Phương Vân Dật cười nhẹ: “Yên tâm đi, tôi sẽ không đối xử anh thế này thế nọ đâu, ban ngày tôi cũng bị giày vò hết một ngày trời rồi, bây giờ cũng không có sức đến thế đâu.”



Mặt Lăng Thịnh Duệ có hơi hơi phát nóng, vì ý nghĩ của chính mình khi nãy mà xấu hổ, anh – một người đàn ông trưởng thành, bị một thằng con trai khác tiếp cận, vậy mà lại bắt đầu lo lắng cho “trinh tiết” của anh, chuyện này quả thật có chút… dọa người1. (nguyên văn là “…lôi nhân”)
Lúc Lăng Thịnh Duệ cầm lên chiếc muỗng trên tay, múc ra một muỗng cơm trắng từ trong cái chén tinh xảo, khi đưa đến bên miệng Phương Nhược Thần, anh đột nhiên nhớ lại cảnh tượng anh đút Lăng Hạo ăn cơm của vài năm trước đây.



Lúc ấy, Lăng Hạo có hơi chút kén ăn, cứ đến mấy bữa ăn thì Lăng Thịnh Duệ đều không thể không đích thân đút cơm nó, cứ mỗi một lần ăn thì Lăng Hạo đều mang vẻ mặt quật cường không chịu há miệng, đến phút cuối cùng đều là được anh trăm ngàn lần dỗ ngọt, nửa cưỡng ép nửa dỗ dành thì mới chịu mở miệng nuốt cơm.



Mà ngay lúc này, biểu tình chau mày của Phương Nhược Thần và Lăng Hạo quả thực vi diệu giống nhau.



Đương nhiên, một bên là phiên bản lãnh khốc, một bên là phiên bản dễ thương, tuy rằng bản chất không tương đồng, nhưng tính cách cũng không được tự nhiên như vậy đấy.



Thế là, vào tình cảnh như này, Lăng Thịnh Duệ đã lâu không gặp con trai cũng trỗi dậy bản năng làm cha…



Lăng Thịnh Duệ nở một nụ cười tiêu chuẩn của một người cha hiền từ, trong hai mắt anh lấp lánh những tia sáng, nhãn thần ôn hòa tựa như dương quang giữa trời đông, ôn nhu mở miệng nói với Phương Nhược Thần: “Ngoan, mở miệng, ăn cơm nào.”



Phương Nhược Thần: “…”



Phương Vân Dật: “…”



Chúng người hầu: “…”



Giống như có một con quạ đen nào đó vừa bay ngang đỉnh đầu, đem theo một chuỗi hắc tuyến và các dấu chấm, người làm có mặt ở hiện trường đều cảm thấy xung quanh có một cơn ớn lạnh khó hiểu.



Bầu không khí đột ngột lạnh xuống, khiến Lăng Thịnh Duệ vốn đang chìm đắm trong những hồi ức ấm áp bỗng dưng quay về thực tại, nhất thời kinh sợ ra cả thân mồ hôi lạnh.



Lúc nãy mình như thế nào rồi? Cư nhiên, cho rằng Phương Nhược Thần là con trai mình, đã vậy còn nói ra mấy lời dỗ trẻ kiểu đó nữa?



Lăng Thịnh Duệ cứng đờ người, một giọt mồ hôi từ trên thái dương chậm rãi trượt xuống.



Khóe mắt Phương Nhược Thần nặng nề co giật vài cái, một khắc sau, nắm tay phẫn nộ không chút lưỡng lự hướng phía Lăng Thịnh Duệ lao tới. Lăng Thịnh Duệ phản ứng nhanh nhạy, vô thức nghiêng mặt sang một bên, trái lại không có hoàn toàn né tránh, miếng gạc trên tay Phương Nhược Thần sượt qua má anh, đem lại một cơn đau xót nóng như lửa đốt.



Phương Nhược Thần không ngờ đến Lăng Thịnh Duệ vậy mà lại có thể tránh khỏi, hơi sửng sốt một chút.



Lăng Thịnh Duệ cũng không ngờ đến Phương Nhược Thần có thể đột ngột ra quyền với anh, nhất thời cũng ngẩn cả người ra.