Dã Thú Pháp Tắc

Chương 210 :

Ngày đăng: 16:43 19/04/20


Ngón tay của Phương Nhược Thần lành lạnh, bởi vì dính nước, nên xúc cảm lúc vuốt ve có chút trơn mịn, loại cảm giác đó khiến Lăng Thịnh Duệ cảm thấy cực kì căm ghét.



“Bỏ ra.” Lăng Thịnh Duệ trầm giọng gầm gừ.



Phương Nhược Thần không trả lời, nhưng cũng không dừng tay, đôi mày kiếm khẽ nhíu, đôi đồng tử đen thăm thẳm trông thâm trầm lại đáng sợ.



“Tại sao anh lại sợ người khác chạm vào người?”



Câu hỏi đột nhiên thốt ra khiến Lăng Thịnh Duệ giật cả mình. Phương Nhược Thần là người thứ hai đặt ra cùng một vấn đề này với anh, kẻ đầu tiên hỏi anh là tên Trình Trí Viễn kia đã không có được đáp án, nhưng hắn ta thông minh mà đoán được, cũng sẵn dùng cả phương thức cưỡng ép mà “trừng phạt” luôn anh.



Chỉ là, Phương Nhược Thần có sẽ dùng phương thức này hay không đây?



Lăng Thịnh Duệ cụp xuống mi mắt, giấu kín đi sự hoảng loạn và sợ hãi của chính mình.



Phương Nhược Thần vẫn tinh ý như cũ: “Lúc trước, có phải anh bị…”



“Đừng nói nữa.” Lăng Thịnh Duệ thấp giọng cắt lời cậu, sắc mặt trắng bệch, nhưng từ đầu đến cuối lại không dám đưa mắt lên nhìn thẳng vào cậu.



Phương Nhược Thần mím chặt đôi môi mỏng, chăm chăm nhìn vào người đàn ông vẻ mặt suy nhược kia, trầm mặc không nói một câu, con ngươi tối đen lại thâm trầm thêm vài phần, cậu đã hoàn toàn hiểu rồi.



Một lúc lâu sau đó, hai người tiếp tục duy trì tư thế như vậy, Phương Nhược Thần không thả ra Lăng Thịnh Duệ, Lăng Thịnh Duệ cũng không chống trả lại, một mạch bế tắc.



Không biết thời gian đã qua bao lâu, lâu như thể Lăng Thịnh Duệ cảm giác như nó đã kéo dài cả một đời người, thì chàng trai đang ép lên người anh rốt cuộc cũng nhúc nhích.



Trong lòng Lăng Thịnh Duệ kêu than một tiếng, nhắm hai mắt lại.



Sau cùng thì cũng chẳng thoát nổi…



Hai tay bị ép lên đầu giường được thả ra, Phương Nhược Thần cũng đồng thời rời khỏi người anh, thân thể vốn dĩ bị đè ép đột nhiên trở nên nhẹ hẫng, loại cảm giác áp bức khó chịu cũng theo đó mà tan biến.


Một cơn đau kịch liệt truyền đến từ cổ chân, Phương Nhược Thần nhất thời há hốc miệng bất ngờ, vô thức muốn rút chân lại, nhưng đã bị Lăng Thịnh Duệ dùng sức nắm lấy.



“Đừng nhúc nhích, để tôi xoa giúp cậu.”



Lăng Thịnh Duệ vừa nói, vừa cầm chai dầu lên, mở nắp ra, đổ một ít lên nơi mắt cá chân đang sưng lên của Phương Nhược Thần, sau đó bắt đầu nhè nhẹ xoa nắn.



Mùi rượu thuốc nồng nặc lan tỏa, có hơi gay mũi, nhưng Phương Nhược Thần đột nhiên lại có chút trầm mê vào loại mùi hương này.



Nhìn thấy bộ dạng dịu dàng của người kia, cậu đột nhiên cảm thấy vết thương lúc nãy gặp phải thực vô cùng đáng giá.



Cậu lúc trước vốn dĩ có thể miễn cưỡng bị thương, một thời gian dài rèn luyện đánh nhau cộng thêm những trải nghiệm khi trà trộn vào hắc đạo, đã giúp phản xạ thần kinh của cậu sớm được phát triển nhiều phần, một tình huống nhỏ nhoi này chỉ cần búng tay một cái liền có thể ứng phó một cách dễ dàng, thế nhưng vào lúc đấy cậu lại do dự, đến tột cùng là vì nguyên nhân gì, thì ngay cả bản thân mình cậu cũng chẳng thể làm rõ.



Thế nhưng hiện tại đây, cảm giác được sự chăm sóc tận tâm của người đàn ông này, cậu trái lại lẳng lặng nghĩ, tiềm thức của mình vào khoảnh khắc đấy đã ra được phán đoán “chính xác” nhất.



Chỉ khi mình bị thương, Lăng Thịnh Duệ mới nguyện ý đến gần mình, bởi lẽ, Lăng Thịnh Duệ là một người rất thiện lương.



Thế nhưng, chỉ tiếp cận thôi thì chuyện khác sẽ như thế nào đây?



Lý trí của Phương Nhược Thần dần dần khôi phục, cảm thấy hết sức mê man, cậu vì những việc làm trước đây của bản thân mà căng thẳng, cả hai đều là nam giới, sao mình lại đột ngột làm ra loại chuyện hoang đường như thế này?



Hoặc có lẽ, cậu chỉ nhất thời bị khí chất đặc biệt trên người Lăng Thịnh Duệ thu hút thôi, loại tính cách ẩn nhẫn đó, nhưng lại giống dương quang ấm áp như thế, dáng vẻ có chút yếu nhược nhưng lại kiên cường đó, không biết nguyên do vì sao, lại giống như chiếc nam châm hấp dẫn đường nhìn của cậu, thời gian trước đây, chưa từng có ai như thế xuất hiện bên cạnh cậu cả.



Chỉ là, nếu chỉ đơn giản như vậy thôi thì có gì to tát chứ? Phương Nhược Thần lắc lắc đầu.



Tạm coi như cảm tình có tốt đi chăng nữa, thì Lăng Thịnh Duệ cũng là đàn ông, bất luận thế nào thì cậu cũng không thể đi yêu đàn ông được, cậu từ trước đến nay không cho rằng mình là một tên đồng tính. Điều cậu tham luyến lấy, chỉ là cảm giác ấm áp trên người Lăng Thịnh Duệ mà thôi.



Đúng, nhất định là như vậy…



Ôm lấy suy nghĩ lừa mình dối người của bản thân, màn sương mờ mịt nặng nề vốn dĩ đang phủ lên trong lòng Phương Nhược Thần dần được tan biến, tâm tình chán nản chỉ quét một cái liền bay biến mất, trở nên xán lạn tươi tỉnh trở lại.