Dã Thú Pháp Tắc

Chương 16 :

Ngày đăng: 16:43 19/04/20


Lăng Thịnh Duệ vào phòng tắm đến nửa tiếng vẫn chưa thấy đi ra, hai người ở ngoài cửa thoáng cái không còn kiên nhẫn nổi nữa rồi.



“Có lầm không vậy, tắm rửa mà cũng lâu thế!”



Dưới cơn thịnh nộ, Phương Vân Dật lao đến cửa phòng tắm, dùng sức đập đập cánh cửa thủy tinh bán trong suốt: “Này, ông rốt cuộc còn muốn tắm bao lâu nữa hả? Không phải là bị chết đuối ở trong đó rồi đấy chứ?”



So với thiếu niên nóng này, Phương Nhược Thần lại có vẻ bình tĩnh hơn nhiều, chỉ là đi lại chậm rãi ở trong phòng, ngồi ở trên giường ngoài cười trong không cười nhìn chằm chằm cửa phòng tắm, chờ nam nhân đi ra.



Tuy giả vờ chẳng quan tâm, thế nhưng trong anh dường như âm ỷ chờ mong cái gì đó.



Ngay cả chính anh cũng không hiểu nổi......



“Cái kia, có thể cho tôi một bộ quàn áo không? Tôi không có đồ để thay.” Một lúc sau, giọng nói Lăng Thịnh Duệ mới từ trong phòng truyền ra, ngữ khí kèm theo một chút xấu hổ.



Phương Vân Dật trợn trắng mắt nhìn cửa phòng tắm khinh thường, tức giận mở miệng nói: “Không phải là có khăn tắm sao? Còn mặc quần áo gì nữa?”



“Nhưng...... Tôi không quen trần truồng trước mặt người khác.” Ngữ điệu Lăng Thịnh Duệ càng ngày càng nhỏ lại, giọng nói trầm thấp mang theo chút cam chịu.



Phương Vân Dật lập tức nổi giận, hét lớn: “Tôi bảo ông lăn ra đây thì lăn ra đây! Chỉ là một tên ăn mày thôi, lại dám đòi hỏi nhiều như vậy! Cẩn thận tôi đuổi ông ra ngoài đó!”



Phương Vân Dật vừa hét xong, cả căn phòng lập tức chìm trong không khí yên lặng.
Ánh mắt chuyển qua, Lăng Thịnh Duệ có chút xấu hổ tránh né ánh mắt nóng rực của hai người, cẩn cẩn thận thận lên tiếng: “Vậy… Có thể cho tôi một bộ quần áo không?”



Sau khi trải qua trận kinh ngạc vừa rồi, hai người dần dần lấy lại ý thức, lập tức cảm thấy mất mặt với biểu hiện gần như ngu ngốc lúc nãy của mình.



Khoanh hai tay, Phương Vân Dật cố sức khiến trái tim đập bình bịch của mình phải bình tĩnh lại, tự tiếu phi tiếu đánh giá gương mặt cùng thân thể hoàn mỹ của nam nhân, trên gương mặt tựa thiên sứ xuất hiện vẻ tham lam hoàn toàn không hợp với khí chất của cậu.



“Ừm, anh còn muốn mặc quần áo sao?”



Tuy rằng là châm chọc, nhưng giọng của Phương Vân Dật so với lúc trước ôn hòa hơn rất nhiều, trong ngữ khí còn mang theo chút vui sướng người khác khó mà nhận ra được.



Sự trêu chọc của thiếu niên làm nam nhân mặt mũi đỏ bừng, ngẩng đầu, gương mặt mang theo nét khẩn cầu: “Thế nhưng, tôi chung quy không thể chỉ quấn khăn tắm đi khắp nơi nha.”



Sau khi bắt gặp ánh mắt Lăng Thịnh Duệ, Phương Vân Dật lúc này mới phát hiện y có một đôi mắt cực kì đẹp.



Đường cong hoàn mỹ, lông mi dài mảnh, ánh mắt nam nhân có sự sâu sắc sáng ngời của người phương Đông, song đồng tựa hai giọt mực ngưng đọng trong hai cái hồ sâu nghìn thước, tưởng như chỉ cần vừa nhìn vào đó sẽ bị hút vào.



Vì vậy, lại một lần nữa khiến nội tâm Phương Vân Dật kêu lên kinh sợ, lần này, đúng là nhặt được của quý rồi.



Mà ở phía sau hai người, Phương Nhược Thần lười biếng ngồi trên giường, đôi mắt nheo lại một cách nguy hiểm, biểu cảm trên mặt ngày càng lạnh đi...