Dã Thú Pháp Tắc

Chương 19 :

Ngày đăng: 16:43 19/04/20


“Phù...... Mệt quá đi.” Sau khi thật vất vả mới đuổi được hai tên bá vương kia, Lăng Thịnh Duệ mệt mỏi nằm vật lên cái sô pha mềm mại, lười biếng giãn cái thắt lưng đau nhức.



Sô pha rất mềm, rất ấm áp, nằm trên đó có cảm giác như nằm trên mây vậy.



Tuy rất ngang ngược với y, nhưng hai anh em không để y ở phòng của người ở, mà là sắp xếp cho y ở một khách phòng tương đối xa hoa, việc này khiến Lăng Thịnh Duệ hơi hơi cảm động



Thân thích trong nhà đã sớm vì chuyện kia mà vạch rõ giới hạn với y, thậm chí ngay cả bạn bè sau khi biết chuyện xấu của y cũng lần lượt cắt đứt quan hệ không qua lại với y nữa.



Ngoại trừ đứa con trai đáng yêu Lăng Hạo của y, y hiện tại, căn bản có thể nói là không người thân thích.



Nhưng bây giờ, sau khi bị bà xã y cưỡng ép đuổi ra khỏi nhà, thậm chí ngay cả con trai đều không chịu để y gặp lại một lần.



Vì vậy, sau khi bị đuổi ra, Lăng Thịnh Duệ trên người chẳng có một xu căn bản không có chỗ nào có thể đi, lưu lạc trên đường đã hai ba ngày, hoàn toàn không có cách nào có thể nghỉ ngơi tốt một lúc.



Lăng Thịnh Duệ nhất thời có chút cảm thán.



Nội tâm vốn căng thẳng dần dần bình tĩnh lại, Lăng Thịnh Duệ càng cảm thấy cả người mệt mỏi không chịu nổi, mí mắt ngày càng nặng, nhắm mắt lại liền trầm trầm rơi vào giấc ngủ.



Căn phòng cực kì ngăn nắp được ánh tà dương từ ngoài cửa sổ chiếu vào, trải trên cơ thể thon dài của Lăng Thịnh Duệ, nhuộm lên cơ thể y một màu cam nhàn nhạt, tựa như trong giấc mơ.




Xoa xoa ngón tay bị gạt ra có chút đau, đầu mày Phương Vân Dật hơi nhăn lại, động tác thô bạo lật người nam nhân lại, hai tay giữ cánh tay nam nhân, cả người đè lên.



Nam nhân ngủ mặt mày bình thản, không có chút dấu hiệu tỉnh lại nào.



Phương Vân Dật bỗng có chút dở khóc dở cười, đại thúc này sao lại ngủ y như là con lợn chết thế chứ, mình đã sắp cường bạo y rồi, mà y còn chưa tỉnh lại. Thế này nếu một ngày thật sự gặp phải tên vô lại nào đó mơ tưởng nhan sắc của y, vậy y không phải là trực tiếp bị ăn sạch sành sanh sao? (-_-!, cậu là một trong nhưng tên vô lại đó......)



Hình như cánh tay bị đè hơi đau, Lăng Thịnh Duệ trong lúc mơ ngủ nhíu chặt hai hàng lông mày, biểu cảm hơi co rút đau đớn.



Mặc dù trong lúc mơ ngủ, dáng vẻ nam nhân vẫn là cam chịu như vậy, cho dù là bị đối đãi thô bạo như thế này cũng không có phản ứng gì quá mạnh, giống một con chó khổng lồ ngoan ngoãn, làm cho người ta nhìn thấy liền muốn chà đạp một trận thỏa thích.



Phương Vân Dật nao nao, một ngọn lửa vô danh đột nhiên bùng lên trong cơ thể, nháy mắt tập kích toàn thân



Ma xui quỷ khiến, Phương Vân Dật vươn tay, bắt đầu động thủ cởi áo quần trên người nam nhân.



Ở phương diện này, Phương Vân Dật  có thể gọi là một cao thủ “thiện giải nhân y”[giỏi cởi quần áo người khác], cơ bản cởi quần áo mấy người đẹp trai với cậu mà nói là việc cỏn con mà thôi, nhưng lúc này, tay Phương Vân Dật cứ như là người bị trúng gió, run đến không thể tưởng tượng nổi.



Không thể khống chế động tác của mình, Phương Vân Dật thoáng cái có chút thẹn quá hóa giận, nhưng lại cũng cực kì hoang mang: mình rốt cuộc là bị sao vậy? không phải chỉ là một nam nhân đẹp một chút thôi sao? Mình sao lại hồi hộp đến thế nào?



Thật vất vả mới cởi sạch đồ trên cơ thể hai người, tay Phương Vân Dật run rẩy sờ lên bờ ngực rắn chắc màu lúa mạch của nam nhân.



Nơi bàn tay chạm vào hơi lạnh lẽo, trơn bóng mà dẻo dai, tạo thành sự đối lập rõ ràng với cơ thể nóng bỏng của Phương Vân Dật.



Cố kiềm nén xúc động muốn lao lên luôn, ban đâu Phương Vân Dật tùy ý di chuyển trên người Lăng Thịnh Duệ, tham lam mà vuốt ve cơ thể mê người của anh.