Đã Từng Rất Yêu Anh
Chương 20 : Thiếu
Ngày đăng: 12:14 30/04/20
Edit: V.O
*Sáu năm sau *
"Mẹ, con đã về..."
Giọng nhỏ kêu gọi từ cửa truyền đến, Dư Hướng Vãn buông len đan được một nửa trong tay ra, nghênh đón.
Đây là mùa hè ở một trấn nhỏ vùng duyên hải phía Nam, dường như sự nóng bức ở đất liền vẫn chưa tới nơi này, gió biển mằn mặn, thổi qua đại dương này hơi thở mát mẻ sạch sẽ.
Sáu năm, bọn họ đã cư ngụ tại nơi này suốt sáu năm, giống như ngăn cách với thế giới. Cô thích nơi này, thích thị trấn thuần phác và nhiệt tình này.
Không có phân tranh, không có yêu hận, nó đứng ở nơi này không tranh sự đời, mang lại cho cô sự bình yên mà cô hằng mong ước.
"Bảo bối, hôm nay ở trường có ngoan không?" Ôm lấy con trai, cô hôn vang dội lên hai má cậu.
"Mẹ, bây giờ con đã năm tuổi rồi." Cậu nhóc nhíu mày rậm lại, biểu đạt sự bất mãn của mình.
"Được rồi, con chỉ có năm tuổi." Người phụ nữ vạch sống mũi cậu: "Mẹ đã để cho con đi học một mình, về nhà một mình, đừng mơ mẹ sẽ nhượng bộ nữa!"
"Mẹ. . ." Cong miệng lên, Dư Tồn Hi mở to mắt bất đắc dĩ nhìn người phụ nữ trẻ tuổi giống như là chị của cậu trước mắt: "Con thật sự không muốn đến nhà trẻ nữa! Chương trình học nơi đó thật là ngớ ngẩn, mấy đứa nhóc thật ồn, con không thể tập trung đọc sách. . ." Nhưng trên thực tế, cô đã 32 tuổi.
"Dư Tồn Hi! Cái gì gọi là chương trình học thật là ngớ ngẩn, mấy đứa nhóc thật ồn?" Vươn tay, kéo lấy gương mặt trắng nõn của cậu, dieendaanleequuydoon – V.O, mặt người phụ nữ hung thần ác sát: "Con chỉ năm tuổi thì nên đi làm chuyện trẻ con năm tuổi nên làm cho mẹ!"
Nhìn khuôn mặt cậu dần dần đỏ lên, cô có chút không đành lòng, nhẹ nhàng vuốt vuốt cậu, sau đó dắt tay nhỏ bé của cậu đi vào cửa nhà.
"Tồn Hi, mẹ không muốn con là một thiên tài, mẹ cũng không cần một thần đồng, mẹ chỉ muốn con thật thoải mái, vui vẻ. . ." Cắn cắn môi, cô cảm thấy con trai lặng lẽ nắm chặt tay của mình: "Mẹ không muốn con trai của mẹ có công lao vĩ đại gì, mẹ chỉ muốn con sống bình yên vui vẻ cả đời. . ."
"Mẹ. . ."
"Tồn Hi, biết tại sao tên con là cái tên này không?" Dịu dàng cúi đầu, người phụ nữ ôm thân thể nho nhỏ của con trai vào lòng mình: "Bởi vì con là hi vọng sống của mẹ, con là lý do duy nhất để mẹ tồn tại với thế giới này."
Rất kỳ lạ đúng không? Cô thề cho Tồn Hi một tuổi thơ vui vẻ vô ưu, nhưng cô lại nói với cậu những lời này.
Tồn Hi càng lớn, lại càng giống như người đàn ông kia, ngay cả tính tình cũng rất giống, thông minh, tỉnh táo, nhạy cảm. . .anh thích cau mày, quen thẳng lưng như cây tùng, anh rất kiêng ăn, thích ăn thịt cá, lại ghét trái cây rau dưa, hơn nữa ghét ăn cà chua.
Những điều này, đều là chất riêng trên người người đàn ông kia mới có.
Hơn năm năm, Tồn Hi không hỏi về ba của mình, mà cô cũng liều mạng muốn mình quên đi, thậm chí ép mình đi hẹn hò.
Cô cười đối mặt với mọi người, cười làm bộ mình rất vui vẻ, nhưng mỗi khi đêm khuya vắng người, cô vẫn sẽ trở về đến ngày đó, ngày cô đi từ bệnh viện ra ngoài đến bước đường cùng.
"Mẹ. . ." Ngửa đầu nho nhỏ lên, khuôn mặt nhỏ nhắn đầy thịt của Dư Tồn Hi tràn đầy nghiêm túc.
"Hả?"
"Con sẽ mãi mãi ở bên mẹ, cùng với mẹ."
Cho nên không phải sợ, đừng gặp ác mộng, cũng đừng khóc nữa.
Dư Hướng Vãn nghe, chợt cảm thấy lòng chua xót không dứt, xem ra cô cũng không phải là một người mẹ tốt, cô vừa nói muốn cho cậu không buồn không lo, lại vừa để cho cậu biến thành nhạy cảm trưởng thành sớm như vậy.
Đối với con trai, lòng cô tồn áy náy, cô thiếu cậu một người ba, cô cũng thiếu cậu một tuổi thơ vô ưu.