Dạ Vương

Chương 101 :

Ngày đăng: 14:39 18/04/20


.



.



Chuyện cũ như ùa về, Kiều Sanh lại không muốn suy nghĩ đến. Tuy là y đã khôi phục trí nhớ, nhưng với y mà nói, y của trước khi mất trí nhớ là một người khác, y của hiện tại mới thật sự là chính y.



“Ra ngoài!” Kiều Sanh lạnh lùng nói.



Ánh mắt Kiều Tử Việt ngày càng ảm đạm.



Thái độ của Kiều Sanh rất quyết liệt, cho dù có câu thêm thời gian thế nào cũng không dịu xuống, cuối cùng Kiều Tử Việt đành hạ mi, lẳng lặng xoay người đi ra.



Cửa đóng lại.



Kiều Sanh trở lại ban công.



Bóng đêm vẫn đẹp, vẫn lạnh lùng như trước, nhưng dường như đã có chút thay đổi.



Kiều Sanh tự rót cho mình ly rượu đỏ, vẻ mặt bình thản, đứng ở trên ban công cho đến khuya.







Hôm sau, Kiều Sanh không tới Tinh Quang mà tới phòng huấn luyện.



Từ lúc trở về tới giờ y luôn bận rộn, không có thời gian tới nơi này.



Đỗ Nhất Sam và Đằng Mộc đều có mặt.



Giờ thân thủ của Kiều Sanh đã tốt lắm rồi, không cần phải tập luyện nhiều nữa, nhưng y vẫn giữ mối quan hệ ông chủ – nhân viên với Đỗ Nhất Sam và Đằng Mộc, đồng thời hai người họ cũng là những người bạn rất tốt của y. Mặt khác, giờ Đỗ Nhất Sam đã xuất ngũ, không còn làm lính đánh thuê nữa, anh ta vốn là cô nhi, sống phiêu bạt bên ngoài, không có người thân, nên cũng đã xem đây như nhà mình.



Còn Đằng Mộc dù có nhà, nhưng quan hệ lại rất kém, cũng gần như là đoạn tuyệt lui tới, cho nên cũng vậy.



Kiều Sanh tới khiến hai người rất vui, ngay cả cái mặt than Đằng Mộc cũng phá lệ nở nụ cười.



Rất đẹp, làm người ta cảm giác như tắm gió xuân.



Ba người ngồi xuống, cùng nhau uống trà nói chuyện.



Về chuyện Kiều Sanh mất tích, hai người họ không biết nhiều lắm nên không hỏi tới, chỉ hỏi thăm tình hình hiện nay của y thôi.



Kiều Sanh thành thật trả lời, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.



Dường như y đang có chuyện lo lắng, Đỗ Nhất Sam hỏi thử: “A Sanh, có phải cậu đang lo lắng điều gì không?”



Kiều Sanh gật đầu, trầm giọng nói: “Alex chưa chết!”



Đỗ Nhất Sam cùng Đằng Mộc liếc nhau, sắc mặt cũng trở nên nặng nề.




Kiều Sanh ngẩn ra, sau đó vỡ lẽ.



Đỗ Nhất Sam sẽ không ngờ đụng phải Kiều Sanh, cũng ngây ra, sau đó đứng thẳng người. Nào ngờ động tác của anh ta quá mạnh, động tới cái nơi đang bị thương nào đó, đau muốn toát mồ hôi, còn hét lên một tiếng.



Kiều Sanh nhìn anh ta bằng ánh mắt nghiền ngẫm.



Đỗ Nhất Sam ôm eo, xấu hổ hỏi: “Dậy sớm thế!”



Kiều Sanh liếc anh ta một cái, trêu chọc: “Xem ra năng lực của Đằng Mộc cũng được lắm!”



Mặt Đỗ Nhất Sam lập tức đen như đáy nồi: “Đừng nhắc tên tên khốn đó trước mặt tôi!”



“Sao thế?”



“Tên khốn đó là đồ biến thái!”



Kiều Sanh ngạc nhiên. Y đã sớm phát hiện quan hệ giữa hai người này có chút mờ ám, nhưng với tính tình lãnh đạm của Đằng Mộc, y còn tưởng là do Đỗ Nhất Sam chủ động.



Giờ coi ra phía chủ động là Đằng Mộc mới phải.



Lại còn chơi trò ép buộc…



Tự dưng Kiều Sanh thấy buồn cười.



“Thôi không nói nữa, tôi tới bệnh viện đây!” Đỗ Nhất Sam oán hận.



“Chỉ chút vết thương thế này mà phải đi bệnh viện à?”



“Ai biết tên khốn đó có bệnh Aids hay không, hắn ta còn chả chịu dùng BCS!” Đỗ Nhất Sam tức tối.



Nhớ tới chuyện tối qua, anh ta lại thấy tức. Đêm qua anh ta rảnh quá không có gì làm, nên chọc Đằng Mộc cho đỡ buồn. Ai dè Đằng Mộc như ăn trúng cái gì, đột nhiện đè anh ta xuống giường. Nếu so về thân thủ, anh ta chưa chắc thua Đằng Mộc, nhưng lúc đó do anh ta lại đang hoảng đến mất hồn, động tác của Đằng Mộc lại rất nhanh, chờ đến lúc kịp hoàn hồn lại thì gạo cũng đã nấu thành cơm, đau đến cả sức phản kháng cũng không có. Sau lại, chính là một đêm mây mưa thất thường.



Tự tạo nghiệt, không thể sống…



Đỗ Nhất Sam thầm thở dài. Vì một phút ham vui nhất thời mà cúc trinh khó giữ, anh ta thật hối hận muốn vỡ ruột.



Thấy anh ta cứ khăng khăng muốn đi bệnh viện, Kiều Sanh cũng không thể cản. Y liếc về phía sau anh ta một cái, cau mày hỏi: “Đằng Mộc không đi với anh à?”



Đỗ Nhất Sam nghiến răng, quát: “Hắn dám! Tôi có mang theo súng này, nếu tên khốn đó dám tới gần tôi, tôi sẽ cho gã chết ngay tức khắc!”



Cuối cùng thì Kiều Sanh nhịn không nổi nữa, cười phá ra.



Đỗ Nhất sam khập khiễng bước đi, anh ta vừa đi chân trước, chân sau Kiều Sanh đã thấy Đằng Mộc đang lén lút theo sau.



Vẻ mặt Đằng Mộc rất bình tĩnh, ánh mắt lại có phần bất đắc dĩ, phỏng chừng những gì Đỗ Nhất Sam nói ban nãy anh ta đã nghe thấy. Đỗ Nhất Sam nổi tiếng là thần kinh thô, ban nãy anh ta nói chuyện rất lớn tiếng, nếu không phải hiện giờ còn sớm, e là cả Kiều gia đều biết chuyện hai người này.