Dạ Vương

Chương 104 :

Ngày đăng: 14:39 18/04/20


.



Kiều Sanh im lặng.



Nhìn ánh mắt nghiêm túc của Hoắc An Đạt, y sờ cằm, qua một hồi sau mới nói: “Anh biết không, khi anh nói như vậy với ông chủ của mình, sẽ rất giống như anh đang muốn đi cửa sau?”



Hoắc An Đạt: “Anh biết là tôi không có ý đó mà!”



“Làm sao tôi biết được!” Nụ cười của Kiều Sanh mang vẻ trào phúng, “Ở Tinh Quang, những người muốn bò lên giường của tôi không phải ít!”



“Tôi không như thế!” Hoắc An Đạt giải thích.



Kiều Sanh nhún vai, không đáp.



Y xoay người bước lên xe.



Lấy hết dũng khí thổ lộ, lại không được hồi đáp, Hoắc An Đạt không cam lòng, nhưng lại chẳng thể làm gì, anh ta cứ thế đứng ngây tại chỗ, nhìn Kiều Sanh rời đi.



Kiều Sanh ngồi vào xe, đeo dây an toàn, sau đó nhấn ga.



Xe từ từ chạy ngày càng xa, từ kính chiếu hậu, y nhìn Hoắc An Đạt.



Hoắc An Đạt vẫn đang nhìn theo y, rõ ràng là anh ta đang đứng dưới ánh mặt trời, mà đôi mắt ấy lại sâu không thấy đáy. Có lẽ là vì thân thế, nên thần thái của anh ta luôn tỏa chút u sầu.







Hôm sau, tại công ty.



Hoắc An Đạt bắt đầu tuyên truyền cho album của mình, lịch làm việc vốn đã nhiều nay lại càng thêm dày đặc. Thời gian nghỉ ngơi của anh rất ít, hầu như đều không có mặt ở Tinh Quang.



Kiều Sanh cũng bắt đầu đào tạo những nghệ sĩ mới cho thế hệ tiếp theo.



Ngoài Hoắc An Đạt, Tinh Quang không có bao nhiêu nghệ sĩ tên tuổi, đây chính là một điểm chí mạng.



Kiều Sanh bảo thư ký soạn những tài liệu về các nghệ sĩ mới sẽ ký hợp đồng với công ty, rồi ngồi đọc hết một lượt, tìm những nghệ sĩ mới có tài năng.



Tức thì, ánh mắt của y dừng lại ở hồ sơ của một người.



Người này tên Alex, do mấy tay săn sao trẻ phát hiện trên đường vào mấy ngày trước, năm nay 21 tuổi, là con lai, và bức ảnh kèm theo là một chàng trai có ngoại hình rất đẹp.



Thứ thu hút y không phải là vẻ ngoài của người này, mà là cái tên.



Alex.



Giống y chang tên của tên khốn đó…



Kiều Sanh nhìn xấp tài liệu ấy, sờ cằm, suy ngẫm.



Dù trùng tên, nhưng cảm giác chàng trai này mang tới cho y lại khác với Alex. Trong ảnh, khóe môi cậu ta hơi nhếch lên, vẽ lên một nụ cười nhẹ nhàng, cảm giác thật đơn thuần. Vì là con lai, nên màu mắt của cậu ta khác với người Châu Á, giống với người Âu Mỹ – màu xanh biển – rất đẹp.
Ban đầu Kiều Sanh định để Alex tấn công thị trường âm nhạc trước, nhưng sau khi nghe cậu ta hát xong, y quyết định cho cậu ta làm diễn viên. Giọng hát của Alex phải nói là cực kỳ kinh khủng, những bài rất đơn giản mà cậu ta còn hát lệch điệu, khiến người ta sôi máu. Kiều Sanh chỉ mới nghe mấy câu đã chịu hết nổi bảo cậu ta ngừng hát, làm Alex xấu hổ vô cùng.







Ngay khi Kiều Sanh dồn hết tâm trí vào Alex thì Liên Mặc Sinh – vừa hoàn thành xong nhiệm vụ ám sát – đã trở về.



Vừa xuống máy bay, cậu ta không về Kiều gia mà đi thẳng tới Tinh Quang. Mà cậu ta không hề báo với Kiều Sanh là sẽ về, dự định cho y một bất ngờ.



Đứng trước cửa phòng làm việc của Kiều Sanh, Liên Mặc Sinh gõ cửa.



“Ai đó?”



Chất giọng lười biếng của Kiều Sanh vọng ra.



Liên Mặc Sinh lập tức đổi giọng: “Tôi mang đồ ăn tới, thưa ngài!”



“Đồ ăn?” Kiều Sanh giật mình: “Anh nhầm rồi, tôi không gọi gì cả!”



“Nhưng người gọi tới có nói rõ là gọi cho ngài ạ!”



“Vậy… vào đi!”



Liên Mặc Sinh nhịn cười, đẩy cửa ra.



Đập vào mắt cậu là gương mặt tuấn mỹ của Kiều Sanh, y đang nhíu mày đầy nghi ngờ, cho đến khi nhìn thấy Liên Mặc Sinh thì trở thành cái nhíu mày nghiêm khắc.



Liên Mặc Sinh cười xấu xa: “Cưng ơi, đã lâu không gặp, cưng có nhớ tôi không?”



Kiều Sanh liếc anh ta một cái: “Không phải bảo đưa thức ăn sao? Thức ăn đâu?”



Liên Mặc Sinh chỉ vào người mình, cười vô sỉ: “Ngay trước mắt cậu này, một chàng trai lương thiện, đẹp trai phong độ, kỹ thuật trên giường tuyệt hảo!”



Kiều Sanh cong khóe môi, trêu cợt: “Thức ăn bên ngoài có rất nhiều, tôi không cần, quăng thùng rác đi!”



Liên Mặc Sinh á khẩu, nhìn y bằng ánh mắt ai oán: “Cậu đành lòng sao?”



Kiều Sanh nhíu mày: “Đương nhiên là đành lòng!”



Liên Mặc Sinh nghiến răng, nhào tới trước bàn làm việc của y, vỗ mạnh lên bàn một cái, quát: “Đồ vô tình vô nghĩa, uổng công tôi ngày nhớ đêm mong, còn cậu thì ngược lại, vừa nhìn thấy tôi đã thế rồi!”



Kiều Sanh lười biếng hỏi: “Vậy cậu muốn thế nào?”



Liên Mặc Sinh sờ cằm, giận dỗi nói: “Tôi muốn cậu hôn tôi, chưa đủ, tôi còn muốn…”



Kiều Sanh không nói gì, y đứng phắt dậy, túm cổ cậu ta. Sau đó, kéo mặt cậu ta lại. Liên Mặc Sinh còn chưa kịp nói gì, đã bị Kiều Sanh dùng nụ hôn chặn lại.



Liên Mặc Sinh cứng đờ, cậu ta không ngờ rằng Kiều Sanh lại chủ động hôn mình…