Dạ Vương

Chương 114 :

Ngày đăng: 14:39 18/04/20


.



Theo tiếng ‘rắc’ giòn giã, thân thể Jam run mạnh lên một cái, sau đó mềm oặt.



Kiều Sanh buông tay ra.



Jam đã tắt thở, mắt gã ta đang trừng, trên gương mặt là sự không thể tin được.



Đó là biểu cảm cuối cùng của gã khi còn ở nhân gian.



Kiều Sanh tránh khỏi người Jam, nằm một bên. Sau một thời gian dài bị tra tấn, giờ thể lực của y không còn như lúc trước, động tác bẻ cổ hung ác tàn độc ban nãy đã rút hết toàn bộ sức lực của y, và tên Jam đáng thương kia còn chưa kịp hiểu ra chuyện gì đã chết thảm.



Nghỉ ngơi một lát, chờ lấy lại chút sức lực, Kiều Sanh từ từ mặc quần áo vào.



Tuy Jam đã chết, nhưng xiềng xích trên chân y vẫn còn đó, không biết Jam đã giấu chìa khóa ở nơi nào, làm y không cách nào trốn đi được.



Trong phòng rất yên tĩnh, tên Jam chết mắt vẫn mở trừng trừng đang nằm cạnh Kiều Sanh.



Kiều Sanh đang suy tính.



Sớm muộn gì thuộc hạ của Jam cũng phát hiện gã ta đã chết, đến lúc đó y sẽ thế nào, khỏi cần nghĩ cũng biết.



Đương nhiên Kiều Sanh sẽ không ngồi đây chờ chết.



Y sờ cằm, nhìn quanh phòng, tìm cách thoát thân.



Cách đó không xa, trên bàn sách cạnh chiếc tủ ở đầu giường có một con dao gọt trái cây.



Tầm mắt Kiều Sanh dừng lại ở đó.



Nhíu mày, y không do dự cầm lấy con dao. Dao rất sắc, ánh sáng lạnh lùng lóe lên khiến kẻ khác phải rợn người.



Y nhìn lại chân phải bị xích khóa của mình.



Dường như chỉ có thể cắt…



Dù có chút máu me, nhưng giờ đây lại là cách chạy trốn duy nhất.



Lạnh lùng híp mắt, Kiều Sanh kê dao vào cổ chân phải của mình…



Ngay lúc y nhẫn tâm chuẩn bị cắt thì đột nhiên bên ngoài có tiếng ồn ào, dường như có người đang đánh nhau.



Kiều Sanh dừng động tác lại.



Sau đó, cửa phòng bị đá văng.



Một người đàn ông cao lớn xông vào, cả người tỏa ra sát khí, đó không phải là Alex thì còn ai?




Thiếu chút nữa lọt vào tay Jam, Alex đành chủ động tìm Kiều Mộ Đình và Liên Mặc Sinh, ba người liên thủ công phá phòng tuyến.



Kiều Sanh cảm thấy khó tin, với ân oán trước đây giữa họ, gặp nhau mà không sống mái một phen đã là may rồi, lại còn hợp tác cùng tới cứu mình?



Tuy là nghi ngờ, nhưng hiện tại không phải là lúc đắn đo chuyện này, đi khỏi đây mới là vấn đề cấp bách nhất.



Xích sắt trên chân Kiều Sanh gây khó khăn cho Alex, nhưng với Liên Mặc Sinh thì chẳng phải là chuyện to tát gì. Cậu ta từng học cách mở khóa, đến cả mật mã tủ bảo hiểm cậu ta còn mở ra được, mấy cái ổ khóa kiểu này càng dễ như ăn sáng.



Liên Mặc Sinh tìm một ít dụng cụ trong phòng Jam, sau đó mở khóa trong thời gian rất ngắn.



Tháo được xích, ba người mang Kiều Sanh đi.



Nhưng mà, lại có vấn đề xảy ra…



Bị Jam nhốt quá lâu, dường như Kiều Sanh chưa từng bước xuống giường, hơn nữa còn bị cơn nghiện tra tấn, đừng nói là đi, giờ ngay cả đứng, y cũng đứng không nổi.



Trước tình hình này, dĩ nhiên phải có người ôm y.



Alex, Liên Mặc Sinh và Kiều Mộ Đình liếc nhau, ánh mắt không tốt chút nào.



“Để tôi ôm em ấy!” Alex lên tiếng trước, giọng rất ngạo mạn.



“Tôi là người thân với anh ấy nhất, để tôi!” Kiều Mộ Đình đẩy kính, ánh mắt lạnh lùng.



“Tôi là người đàn ông của cậu ấy, chuyện này tất nhiên là phải để tôi làm!” Liên Mặc Sinh nói chuyện rất thẳng thắn.



Alex và Kiều Mộ Đình cùng nhìn về phía cậu ta, mắt loé lên sát khí.



Liên Mặc Sinh cũng không sợ hai người họ, trừng lại.



Kiều Sanh ở một bên giật giật khóe mắt. Giờ là tình huống gì rồi mà mấy đại lão gia đó còn vì một chuyện thế này tranh giành sống chết?



Ba người không ai nhường ai, đều nhìn về phía Kiều Sanh, ý tứ rất rõ ràng, chính là muốn y đưa ra quyết định.



“A Sanh…”



Người lên tiếng là Liên Mặc Sinh, cậu ta luôn thích làm nũng trước mặt y.



Chẳng qua lần này Kiều Sanh không hề cho cậu ta mặt mũi, y không cần suy nghĩ, chỉ ngay Kiều Mộ Đình, nói: “Cậu ôm tôi đi!”



Kiều Mộ Đình cong khóe môi: “Tuân lệnh!”



Liên Mặc Sinh xụ mặt.



Tuy là Alex vẫn rất bình tĩnh, nhưng mặt gã cũng không kém Liên Mặc Sinh bao nhiêu.